Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1559: Ngoại truyện Lý Hỏa Vượng (5)

“Ruộng nhà ngươi không được, nó kề sát với ruộng của nhà ta, trong ruộng của nhà ngươi không có người, nhưng ruộng nhà ta thì có.”
“Lúa còn xanh ăn ngon vậy mà không hiểu sao người lớn cứ muốn chờ khi lúa vàng mới cắt.”
"Đừng tranh cãi nữa." Bạch Linh Miểu xua tay: “Đi thôi! Chúng ta đi xem táo nhà Nhị thúc chín chưa! Lúc này trong nhà Nhị thúc không có người."
Sau khi đi tiểu dập lửa, một nhóm trẻ em do Bạch Linh Miểu kéo nhau chạy vào thôn.
Tuy táo nhà nhị thúc không chín, nhưng không ảnh hưởng bọn họ chạy nhảy chơi đùa trong thôn. Trẻ con tầm tuổi này đầy sức sống khiến người ghét, đám người lớn tức giận la mắng đánh chửi không ngớt.
Nhưng đối với bọn nhỏ thì đây vừa đúng là lúc chúng vui vẻ vô âu lo nhất, toàn bộ thế giới ở trong mắt bọn họ tràn ngập thú vui, ngày nào cũng vui vẻ.
Nhưng lớn lên sẽ không còn tác dụng nữa, lớn lên một chút thì con trai sẽ phải làm ruộng, con gái sẽ lấy chồng.
Ngay lúc nhóm người này đang định đi bơi trong hồ nước ở đầu thôn thì tiếng rao hàng của người bán hàng rong thu hút chúng nó chạy tới.
Dưới gốc cây đầu thôn, người bán hàng rong gánh đủ các món đồ kỳ lạ hấp dẫn ánh mắt của bọn trẻ.
Người bán hàng rong cằm dán thuốc cao da chó vừa dùng mũ rơm quạt mát vừa nói với bọn trẻ:
“Các nhóc, đi kêu người lớn của các ngươi đến, kim chỉ, lược gỗ, kéo, hạt, mè, kẹo, ta có đủ cả.”
“Không chừng nương của các ngươi mua đồ vui vẻ sẽ mua cho các ngươi mấy cục đường ăn.”
Nói đến đường làm mắt lũ trẻ sáng rực, lập tức giải tán đi trong thôn tìm người.
Người bán hàng rong nhìn Bạch Linh Miểu dắt em trai đứng trước mặt mình, thầm lấy làm lạ, con bé này sao mà có bộ dạng như vậy. Nhưng người bán hàng rong đã thấy trường hợp lớn nên không quá giật mình.
So với bề ngoài của người khác, người bán hàng rong càng quan tâm là cuộc mua bán lần này có thể kiếm nhiều một chút hay không.
Người bán hàng rong liếc nhìn sợi dây chuyền bạc trên cổ em trai Bạch Linh Miểu, hắn ta biết trên đó có gắn một chiếc khóa trường thọ, lại nhìn độ mới cũ của quần áo, hắn ta đã biết nên làm gì.
“Nhóc Bạch, nhà ngươi giàu lắm đúng không? Người lớn không cho ngươi chút tiền đồng mua đồ ăn à?”
Tầm mắt của Bạch Linh Miểu dời khỏi một cây trâm đồng gắn hoa:
“Không, dùng tiền không thể mua được thứ gì trong thôn."
Người bán hàng chợt vỗ trán tiếc nuối, quên mất nơi nghèo khổ này không phải huyện thành, có tiền cũng không tiêu được, con nhóc này chắc chắn không có một xu nào.
“Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Mau gọi người lớn đến bảo họ mua kẹo cho ngươi đi.”
“Người lớn nhà ta bận việc đi ra ngoài, ta và đệ ở nhà của đại di.”
“Trời, nói tốn nước miếng.” Thế là người bán hàng rong lười để ý Bạch nha đầu, ngồi trên rễ cây cầm hồ lô đựng nước của mình uống giải khát.
Bạch Linh Miểu thoạt nhìn rất muốn cây trâm đó, nhưng cô không làm gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở nơi đó nhìn, giống như là nhìn lâu một chút cũng thỏa mãn rồi.
Không lâu sau, đầu thôn trở nên náo nhiệt, bọn nhỏ mang tin người bán hàng rong đến truyền khắp Ngưu Tâm Thôn, nhiều đứa bởi vì mặt đen thui nên bị đánh đòn, nhưng chúng đang vui nên không sợ, năn nỉ ỉ ôi người lớn mua kẹo cho mình.
Người đến đều là mẹ chồng hoặc nàng dâu, thời gian này đa số đàn ông đều ra đồng làm việc, mọi người vây quanh người bán hàng, hỏi han không ngừng.
Nhiều đứa trẻ quấn quýt mẫu thân xin được mua kẹo, nhưng trừ số ít được cưng chiều là có kẹo, còn lại hầu hết đều ăn tát.
“Đòi kẹo nữa hả? Đồ báo đời! Vừa rồi vết đen trên mặt là vì cái gì?”
Nhưng đứa trẻ có kẹo không ăn mảnh, nó nhả cục kẹo trong miệng ra nhét vào miệng đứa trẻ gào khóc, cục kẹo nho nhỏ truyền qua từng cái miệng nhỏ, cuối cùng đưa đến miệng Bạch Linh Miểu.
Nhìn kẹo đậu nhỏ màu nâu sắp biến mất, Bạch Linh Miểu liếm môi, cô nhận lấy, do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng nhịn được sự cám dỗ nhét hạt đậu vào miệng em trai mình.
"Ăn ngon không?" Bạch Linh Miểu sờ cái đầu nhỏ của đệ đệ, hỏi.
"Ừ, ăn ngon." Nhìn thấy em trai gật mạnh đầu, Bạch Linh Miểu vui vẻ mỉm cười.
Chờ khi những người phụ nữ đều tản ra, gánh đồ vật của người bán hàng rong cũng không còn bao nhiêu món hàng. Người bán hàng rong thầm nghĩ phán đoán của mình quả nhiên là đúng, càng là thôn hẻo lánh thì người bán hàng rong khác càng ít đến, càng có lợi nhuận cao.
Người bán hàng rong thảy túi tiền trở nên nặng trịch, vui sướng ngồi xuống rễ cây nghỉ chân một chút, định bụng lát nữa một hơi đi tới thôn tiếp theo.
"Thúc, ngươi đã đi rất nhiều chỗ sao?" Bạch Linh Miểu đến gần một ít hỏi.
“Đúng rồi, mấy năm nay ta vào Nam ra Bắc, nơi nào đều đã đi." Tâm tình tốt nên người bán hàng rong trả lời câu hỏi.
“Bên ngoài trông như thế nào? Có khác nhiều với Bạch gia thôn không?” Bạch Linh Miểu trong mắt tràn ngập khát khao, rất tò mò với thế giới bên ngoài.
Không chỉ cô tò mò, mà tất cả trẻ em trong thôn đều tò mò, khi nghe câu hỏi này, chúng xúm lại nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận