Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1462: Thoát khốn (2)

Lý Hỏa Vượng vẻ mặt cực kỳ thống khổ, khó khăn cúi xuống nhặt một đống ý tưởng tu chân, chuẩn bị nhét lại vào đầu.
Nhưng đối phương không định để Lý Hỏa Vượng đạt được mục đích, bàn tay đầy lỗ hổng duỗi qua đè lên tay Lý Hỏa Vượng, một đống lỗ hổng giống như cái muỗng dần móc thịt của Lý Hỏa Vượng xuống.
Cứ như vậy, thân thể Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần dần biến mất, cơ hội cuối cùng cũng biến mất, lúc này tình thế trở nên rất cấp bách.
Nếu cơ thể của Lý Hỏa Vượng hoàn toàn biến mất thì dù hắn có tu chân cũng sẽ không tồn tại.
"Triệu Sương Điểm! Thanh Vượng Lai! Ngũ Kỳ! Trần Hồng Du! Các ngươi đâu rồi! Nhanh hỗ trợ!" Lý Hỏa Vượng lớn tiếng tìm giúp đỡ từ bầu trời thủng.
Nhưng đám người vừa rồi còn thề thốt nói sẽ giúp đỡ giờ phút này lại không có một chút động tĩnh, cũng không có chút thay đổi nào.
Mắt thấy Lý Hỏa Vượng bị đối phương khống chế, thật sự sắp chết, xa xa truyền đến một tiếng gầm:
“Xéo cho ta!”
Một cơn gió mạnh thổi qua, chớp mắt thổi những sợi chỉ trên thân thể những người lỗ hổng xoắn vào nhau.
Lợi dụng khoảng trống này, Huyền Tẫn xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, trực tiếp tóm lấy hắn, nhanh chóng rút lui khỏi vòng vây của đối phương.
Những con sâu thịt bò ra khỏi cơ thể Tả Khâu Vịnh, tựa như hạt mưa bắn về phía Huyền Tẫn, muốn ngăn cản hắn ta rời đi.
Tuy nhiên, mỗi khi những con sâu này rơi xuống sẽ bị gió to thổi tứ tung.
Huyền Tẫn ngừng lại sau khi cách xa quân địch, Lý Hỏa Vượng lại biết là ai đang giúp mình, hắn nhìn thấy phía bên trái là Lý Hỏa Vượng cầm Tích Cốt Kiếm, ánh mắt kiên định đứng yên.
Chính Lý Hỏa Vượng đã cứu Lý Hỏa Vượng, nhưng Lý Hỏa Vượng này lại là người lúc trước hắn đặt ở bên kia giết Xúc Xắc.
"Sao ngươi lại ở đây? Xúc Xắc đã chết rồi à?" Lý Hỏa Vượng vẻ mặt rất thống khổ hỏi, dùng hai tay che cái đầu thủng lỗ chỗ của mình.
"Lúc này đừng lo lắng về Xúc Xắc, việc chính đáng quan trọng hơn. Vừa rồi Huyền Tẫn thấy ngươi gặp phiền phức nên kêu ta đến giúp.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, biểu cảm nghiêm túc nhìn thân thể Tả Khâu Vịnh giống như dãy núi trập trùng ở phương xa, Tả Khâu Vịnh đã hoàn toàn biến dạng.
Các lỗ lớn nhỏ rậm rạp che kín toàn thân của hắn ta, con sâu quái dị không ngừng chui ra từ các lỗ, tiết ra chất lỏng và ngọ nguậy.
Lúc này, Tả Khâu Vịnh đã hoàn toàn biến thành một núi côn trùng còn sống, biến thành ổ thịt của đám sâu.
Khi hai người đang nói chuyện, ngọn núi côn trùng đột nhiên sụp đổ, côn trùng dày đặc từ trên người Tả Khâu Vịnh rơi xuống, chúng nó lao về phía bên này như sóng biển.
Những con sâu kỳ lạ này đi đến đâu, mọi thứ đều bị nhuộm một màu đen sặc sỡ, chúng không chỉ định tấn công Lý Hỏa Vượng mà dường như đang nuốt chửng toàn bộ Thiên Trần Quốc.
"Giúp ta với! Hãy lấy những con sâu này ra khỏi đầu ta! Ta không thể lên bảy vòng nếu có chúng!”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy, lập tức nhìn đầu của hắn, nhưng mặc cho hắn tu chân cỡ nào thì bầy sâu vẫn không ngừng chui ra, không thể trừ tận gốc được, ở trong tình huống này, tu chân cũng không có tác dụng.
“Để ta.” Huyền Tẫn nói, lập tức phất tay phải, dứt khoát chém cái đầu nhiều lỗ của Lý Hỏa Vượng xuống.
Đầu còn chưa chạm đất, Huyền Tẫn đã đá đầu hắn sang một bên, sau đó hỏi thân thể không có sự sống đứng thẳng ở đó:
“Thấy sao rồi?”
Rốt cuộc thoát khỏi mấy lỗ sâu, Lý Hỏa Vượng cảm giác suy nghĩ trong óc không còn bị rơi ra ngoài, thân thể không đầu thở phào:
"Tốt hơn nhiều."
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn siết chặt nắm đấm, không ngừng mặc niệm, bảy vòng ẩn trong lòng lại xuất hiện, trạng thái chồng lên vô cùng kỳ lạ kia lại hiện ra.
Sau đó hắn lập tức quay người lại mắng Triệu Song Điểm và Thanh Vượng Lai: "Các ngươi đang chờ xem kịch à? Đây là giúp mà các ngươi nói? Đám Tư Mệnh các ngươi đều nói cho vui thôi hả?”
Mấy người bị Lý Hỏa Vượng mắng lộ vẻ hoang mang.
“Cậu muốn chúng tôi giúp cái gì? Vừa rồi một mình cậu đứng đó nổi điên, chúng tôi hoàn toàn không hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì."
Nghe được đối phương nói như vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức nản lòng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Bây giờ đừng lo lắng về điều này, ta không có thời gian để giải thích với các ngươi! Hiện tại người ta đã đánh tới nhà rồi, mau chuẩn bị hàng, hành động đi!”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh khẽ khàng.
"Suỵt! Có nguy hiểm đang đến gần chúng ta! Đó là tiếng lên đạn." Vẻ mặt của Thanh Vượng Lai thay đổi, anh ta lập tức rút súng lục ra và nhanh chóng mở chốt an toàn.
"Vừa rồi sao không phát hiện ra? Sao tên điên này nói tới là có người tới thật, đúng là miệng quạ.” Ba Nam Húc nhai nhóp nhép, vẻ mặt bất mãn đứng lên khỏi sofa.
Triệu Sương Điểm ở một bên không nói gì, đầy hứng thú nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Lý Hỏa Vượng, hiện tại tình hình bệnh của anh không ổn định, anh ở trong nhà không được di chuyển, tôi và những người khác đi ra ngoài." Thanh Vượng Lai nói xong cầm vũ khí cùng những người khác lao về phía cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận