Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 296: Long Đằng (1)

"Trước tiên chờ ta ở đây! Ta đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lý Hỏa Vượng nói xong thì quay trở về xe ngựa cầm lấy kiếm quấn trong hí bào rồi đi về phía đầu trấn.
Len lỏi qua đám người đông đúc, còn cả đám lạc đà hỗn loạn, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thấy được tình huống ở bên ngoài.
Là binh, từng đội binh cao lớn hung tợn bao vây toàn bộ thị trấn.
Đám binh này không mặc binh phục, lộn xộn đủ cả, thậm chí ngay cả vũ khí trong tay cũng có đủ loại.
Điểm duy nhất làm Lý Hỏa Vượng có thể chứng minh thân phận của bọn hắn chính là chữ 'tù' màu xanh trên đầu mỗi người.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Hầu Lão Nhị khiên một cây thương thiết lẫn trong đám người thì lập tức hiểu được ý đồ của bọn chúng.
Chúng tới tìm mình!
Hầu Lão Nhị theo những đoản binh khác vác cây thương nặng bằng sắt trên vai, cưỡi trên ngựa, một tấc không rời đứng bên cạnh vị đại tướng quân cao lớn.
Người này rất cao to, cơ thể cũng cường tráng hơn người xung quanh một vòng, đeo mặt nạ sắt và áo giáp ô kim, trong tay cầm một cây kích nặng một trượng hai tấc khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Chỉ đứng yên ở đó nhưng từng trận sát khí mạnh mẽ trên người vẫn tỏa ra, Lý Hỏa Vượng đứng ở nơi xa như vậy nhưng vẫn có cảm giác không tốt chút nào, nếu như phải so sánh nó với thứ gì đó thì chính là một quả mìn có thể nổ tung bất cứ khi nào.
Thấy đám người này, người xung quanh bắt đầu hỗn loạn, với tư cách là dân Hậu Thục địa phương, bọn họ trông còn bất an hơn cả Lý Hỏa Vượng.
"Ông trời ơi, là quân đoàn tặc phối hợp với quân binh sao?"
"Làm sao vây giờ? Đi mau lên!"
"Đi cái gì? Đường cũng bị bọn họ chặn lại rồi!"
Lý Hỏa Vượng lùi về phía trong đám người, đầu óc bắt đầu xoay chuyển.
"Tám phần mười là bọn họ tới tìm mình gây chuyện, chỉ là có lẽ chúng vẫn chưa biết thân phận của bọn mình, bằng không đã sớm dẫn binh trực tiếp tới giết rồi."
"Chốc nữa muốn chống đỡ vượt qua sự điều tra của bọn chúng sẽ không dễ, có điều thoạt nhìn kỹ luật của chúng không tốt cho lắm, có lẽ có thể thử hối lộ."
Lúc trong lòng Lý Hỏa Vượng bắt đầu gõ bàn tính thì một người đàn ông mập mạp mặc áo tơ lộ ra biểu cảm nhún nhường chạy về phía quân đội ở phía xa.
Vừa tiến tới trước mặt con ngựa đỏ thẫm của vị tướng quân kia, hắn liền cầm mũ bắt đầu nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Nhìn bộ dáng của hắn thì chắc hẳn là quán sự hương thân của trấn này.
"Nơi này là vị trí thông nhau quan trọng, người ngoài lui tới không phải chỉ có một mình mình, vàng thau lẫn lộn, cho dù bọn chúng tìm người địa phương cũng vô dụng."
Nhưng một màn tiếp theo làm Lý Hỏa Vượng đang suy tính giật thót.
Cây kích dài to lớn giơ lên rồi nặng nề gõ xuống.
Phần đầu và cả cơ thể của tên mập kia trực tiếp bị một đao đó chẻ làm hai.
Một luồng gió lạnh thổi ập vào mặt mọi người.
Lộc cộc, gót sắt tiến tới vài bước, vị tướng quân ở phía xa dùng bàn tay được giáp mảnh bao bọc chậm rãi nhấc mặt nạ.
Bên trong là gương mặt giống như nữ nhân khá thanh tú, không, đó chính là nữ nhân!
Trên mặt nàng cũng có chữ xăm như những người khác trong quân đoàn tặc lẫn quân.
Bốn chữ tinh trung báo quốc rồng bay phượng múa trực tiếp bao trùm trên mặt làm gương mặt vốn thanh tú kia trở nên đặc biệt dữ tợn.
"Các vị! Có Tứ Tề lén lẫn vào trấn, có gì bỏ qua cho!"
Giọng nói của nữ tướng quân rất êm tai, thế nhưng lời nói sau đó của nàng lại làm tất cả mọi người phải khiếp sợ.
Trọng giáp nặng nề lạch cạch che lại gương mặt nàng.
"Lên đi các Lăng nhi, một khi chưa phong đao thì cứ giết hết đi, đừng để Tứ Tề có cơ hội trốn thoát."
"A!" Mũi nhọn sắc bén chĩa thẳng về phía mọi người trong trấn.
Nhìn những tặc phối quân kia đang xông đến, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra.
Những con súc sinh này căn bản không định xem xét kỹ, bọn họ muốn tàn sát cả trấn này.
“Thùng! Thùng! Thùng!” Tiếng trống trận đánh vào tim của mỗi người.
Giữa tiếng quỷ khóc sói gào, những tặc phối quân này bắt đầu di chuyển, bọn họ lao về phía những người yếu đuối tay không tấc sắt như một bầy sói đói điên cuồng.
Lý Hỏa Vượng nhìn hàng ngàn tặc phối quân dày đặc trước mặt, nhanh chóng xua tan ý tưởng chặt đầu trong lòng.
Tỷ lệ thành công của việc đó quá thấp, hơn nữa không rõ địch ta cũng không biết người phụ nữ này có thực lực thế nào.
Chỉ xét từ thân thủ của Vương Đức Cầu trước đó, thực lực của nàng ta tuyệt đối không thấp.
“Vào lúc này, để những người khác sống sót rời khỏi nơi này mới là thượng sách.” Sau khi xác định phương hướng, Lý Hỏa Vượng trà trộn trong đám người lao về phía trong trấn.
Cậu muốn chạy về càng sớm càng tốt, những người khác cũng nghĩ như vậy, mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn.
Khi không dễ gì mới vào được trong trấn, cậu liền nghe thấy sau người truyền đến một tiếng huýt sáo cực kỳ chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận