Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1156: Chết (1)

Một con chim đầu người và một con chim mặt ngựa vỗ cánh bay vòng quanh chiếc mũ tre khổng lồ trên đầu bức tượng. Vừa đi vòng tròn vừa hát bằng cái giọng khó nghe: "Lấy cây con ra, nhặt cây con, lấy cây con ra, nhặt cây con, lấy cây con ra, nhặt cây con".
Cùng với giọng hát khó chịu của chúng, những dải vải đỏ rủ xuống từ mũ của bức tượng bắt đầu rung chuyển nhẹ.
Tuy rằng rất vi diệu nhưng Lý Hỏa Vượng cũng cảm nhận được, trong lòng hắn bắt đầu lo lắng, đòn tấn công mỗi lúc một nặng nề hơn.
Nhưng, những người chân gà này cũng không đứng yên chờ Lý Hỏa Vượng giết bọn họ, chỉ thấy bọn họ không tiếp tục chiến đấu, bắt đầu tránh xa Lý Hỏa Vượng.
Cho dù đám người Lý Hỏa Vượng đã cố gắng hết sức, làn khói trắng trong không khí chỉ nhạt đi một chút chứ không biến mất, nghi thức tế thần vẫn không hề biến mất!
"Chậm quá! Vẫn còn chậm quá!
Lý Hỏa Vượng chộp lấy thịt trên ngực, dùng sức bẻ gãy, toàn bộ xương sườn nở ra như cánh hoa, sâu bọ đổi lấy ngũ tạng giống như hoa tiên, quấn trong lửa, phân tán về phía những người khác.
Khi Lý Hỏa Vượng nghe được tiếng bức tượng di chuyển ầm ầm trên đầu mình, hắn biết nếu không nghĩ ra cách ngăn cản thì mình thật sự sẽ phải hứng chịu số kiếp!
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nhanh chóng sàng lọc những điều mình đã biết, rồi hắn phát hiện ra rằng ngoại trừ việc Thương Khương thăng cấp, hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để lội ngược dòng.
Lúc này, Triệu Gia Bảo bị gãy tay bất chấp nắng nóng chạy đến chỗ Lý Hỏa Vượng, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: "Lý chân nhân! Đây! Túi gấm do Tư Thiên Giam đưa cho ngươi!
"Trả lại cái túi gấm chết tiệt này? Hắn ta nghĩ mình là ai?" Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng Lý Hỏa Vượng đã cầm lấy và nhanh chóng mở ra, đọc thật nhanh trước khi bị ngọn lửa thiêu rụi.
"Cái gì? Trước đây tên này hoàn toàn không có dị năng dịch chuyển? Hắn ta chỉ lợi dụng năng lực tu luyện của ta?" Lý Hỏa Vượng đột nhiên co rúm người lại, không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Có điều lúc này hắn cũng không còn để ý tới sự kinh ngạc của mình nữa, lập tức tiếp tục nhìn xuống.
"Lý Hỏa Vượng, giờ ngươi đã biết rồi, chỉ sợ không thể đưa ngươi đi, đây gọi là đốt thuyền, chỉ có tiến không có lui, mới có thể toàn lực phát huy."
"Nhưng ngươi cũng đừng hoảng sợ, vẫn còn một con đường sống. Nếu ngươi có thể tu chân trở về từ Thanh Khâu, điều đó có nghĩa là việc tu chân của ngươi đã hoàn thành. Nếu gặp nguy hiểm, ngươi sẽ phá vỡ thế cục. Hãy suy nghĩ xem mình có thể tu chân được những gì, đạt được những gì để giải quyết tình hình hiện tại?"
“Ta có thể tu chân ra thứ có thể giải quyết tình thế hiện tại sao?” Nhiều cảnh tượng bản thân hắn đã từng trải qua không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng đột nhiên thu nhỏ xuống còn rất nhỏ, trong lòng hắn lập tức nghĩ tới điều gì đó, hắn nhéo vào thái dương, vẻ mặt lộ ra đau đớn. Một bóng người màu trắng hiện ra trong không khí.
Tuy nhiên, đu lúc này đầu của Lý Hỏa Vượng nổi đầy gân sưng lên như sao trời nhưng hình dáng đó vẫn không lộ ra.
Khi nhìn thấy toàn bộ tấm vải đỏ bên trên đầu bắt đầu rung chuyển, Lý Hỏa Vượng chợt nghĩ đến gì đó, hắn rút Tích Cốt Kiếm sau lưng ra đâm xuống đất.
Hắn nhìn chằm chằm vào chuôi thanh Tích Cốt Kiếm.
Hắn tiếp tục tu chân, máu cam chảy ra, mạch máu nổ tung, đầu dần dần nứt ra.
Ngược lại, các mép cột sống bắt đầu mọc xương trắng nhanh chóng, đầu tiên là xương, sau đó là thịt và cuối cùng là quần áo học giả.
Một tiếng "bụp" vang lên, chiếc quạt gấp màu trắng lập tức mở ra, bốn đại tự như rồng bay phượng múa xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Trời sinh ta đã là thiên tài.”
Trong cơn mưa tầm tã, một thư sinh mặc áo trắng đứng ở nơi đó, lạc lõng với khung cảnh xung quanh.
Đó là Gia Cát Uyên, một Gia Cát Uyên đã chết và được Lý Hỏa Vượng tu luyện ra một lần nữa nhờ Tích Cốt Kiếm.
Gia Cát Uyên liếc mắt nhìn quanh, lập tức hiểu rõ những gì đã xảy ra, tay hắn nắm bút lông cán dài của mình, nhẹ điểm lên màu đỏ, ngay sau đó hắn ta siết chặt ngón tay, vạch mạnh một đường về phía những Kê Cước Nhân trước mặt này.
Giờ phút này, bút trong tay Gia Cát Uyên như chiếc bút của phán quan dưới Địa Phủ. Mỗi nơi nó quét qua, tất cả Kê Cước Nhân đều ngã xuống đất, hoàn toàn ngừng thở. Những nén hương trong lư cũng bị dập tắt ngay tức khắc, cuối cùng không cháy nổi nữa.
Gia Cát Uyên xoay người lại, nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: "Lý huynh, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ?"
Đầu Lý Hỏa Vượng đau như búa bổ, nghe nói như thế, gương mặt đầy đau đớn định mỉm cười nhưng như chợt nghĩ tới điều gì đó, gương mặt đau đớn ấy lại cúi xuống lần nữa.
Mình bắt buộc phải phân biệt rõ, mặc dù thứ này rất giống Gia Cát Uyên, nhưng hắn ta không phải là Gia Cát Uyên, hắn ta chỉ được mình tu luyện ra một cách cưỡng ép mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận