Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 717: Xá lợi tử (2)

“Đại nhân, đợi một lát, lát nữa sẽ có tin tức, ngài yên tâm, ta đoán có thể làm cho ánh mắt kia của ngài nhìn thấy lần nữa, những thứ của nội khố này, đều là Giam Thiên Tư đã tích góp được mấy trăm năm, nhiều bảo bối lắm đấy.”
“Ta không vội.” Lý Hỏa Vượng nói xong, yên lặng chờ đợi bên tường.
Qua một hồi lâu, thấy bầu không khí có chút an tĩnh, sau khi Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ một chút, nói với thái giám bên cạnh: "Đúng rồi, công công, thiên tai lần trước ngươi biết không? Trong tư có tin tức gì khác không?”
Thái giám kia nghe thấy lời này, chắp tay về phía Lý Hỏa Vượng: “Đại nhân à, chuyện của nội khố này, tiểu nhân có thể giải thích nghi hoặc cho ngài, nhưng chuyện bên ngoài tiểu nhân thật đúng là không giúp được gì, tiểu nhân từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng rời khỏi nội khố này.”
Nghe xong câu này khiến cơ thể Lý Hỏa Vượng bất giác lạnh lẽo, Đại Lương này dùng người như công cụ, thật đúng là không tiếc bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Một thái giám chưa từng đi tới thế giới bên ngoài, tự nhiên cũng sẽ ngăn chặn khả năng lấy trộm, càng đáng sợ hơn là, thái giám như vậy chỉ sợ không chỉ có một người.
“Tạch! "Một đốt tre từ trong lỗ trên tường bị ném ra.
Thái giám mắt tiền kia cầm lấy mở ra xem, dường như đang vì Lý Hỏa Vượng mà cảm thấy vui mừng, vui vẻ nói: "Đại nhân à, ta đã nói gì nói, thật đúng là có biện pháp! Hơn nữa còn không chỉ một loại!”
“Ồ?! Nói nhanh xem nào!” Mình thật sự đã đoán đúng rồi, chỉ là mù mắt mà thôi, trong Giam Thiên Tư nhất định sẽ có cách giải quyết.
“Loại này gọi là Lưu châu pháp nhãn, chỉ cần chôn pháp nhãn to bằng nắm tay vào huyệt Ấn Đường, chưa nói đến có thể thấy rõ ràng hơn, hơn nữa còn có thể phá tà chấn tuế đấy.”
“Chỉ có một viên? To bằng nắm tay? Hơn nữa còn phải chôn vào huyệt Ấn Đường?” Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ tới, Bạch Linh Miểu mắt mù dùng con mắt trên trán nhìn chằm chằm mình, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
“Đại nhân à, một viên còn không được sao? Ngài không phải cũng chỉ thiếu một viên sao?” Thái giám kia nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng mắt mù.
“Cái này không được, ta vận công đại châu thiên phải đi qua huyệt ấn đường, ngươi đổi sang cái khác.”
“À, cái thứ hai là Kim Kiều Diệu Kinh, được xưng là sau khi cảm ngộ có thể chết đi sống lại, xương trắng mọc ra máu thịt, chẳng qua ngộ tính đối với lĩnh ngộ có chút cao, cần đọc trong nhiều năm, tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra.”
“Đổi tiếp.”
Từng lựa chọn một được thái giám này nói ra, nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng từ chối hết cái này đến cái khác. Nếu không phải đồ vật không đạt được yêu cầu của hắn, thì có tác dụng phụ cản trở khác.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng không còn lại mấy cái, ngay khi Lý Hỏa Vượng do dự có nên chọn pháp nhãn trước đó hay không, lời nói trong miệng thái giám kia khiến cho hắn chú ý.
“Cái thứ tám này à, là một viên xá lợi tử của cao tăng đắc đạo trong năm Đại Tề, chỉ cần uống xá lợi tử với Vô Căn Thủy, là có thể đạt được tâm nhãn thông, tâm nhãn thông này chính là mắt mù tâm không mù, không mắt cũng có thể biết được xung quanh xảy ra chuyện gì.”
“Cái này… hình như có chút thú vị.”
Lúc trước mình dường như đã đi vào ngõ cụt, thực ra Bạch Linh Miểu chưa chắc cần mắt để nhìn đồ vật, mặc kệ dùng biện pháp gì, có thể làm cho nàng hành động tự nhiên là được.
Hơn nữa cái gọi là tâm nhãn thông này, nghe qua thì khắc chế tàng hình và hư ảo, có thể làm cho thực lực của Bạch Linh Miểu nâng cao một bước.
“Công công, lấy cái này đi.”
“Đại nhân, chờ một chút, ta còn chưa nói xong, xá lợi tử này không phải người nào cũng có thể sử dụng, phải là người có duyên tâm thiện, nghe nói tâm càng thiện, tâm nhãn thông lại càng lợi hại, mà nếu là người tâm ác, có thể bị xá lợi tử trực tiếp siêu độ.”
“Tâm thiện? Không thành vấn đề, cứ lấy cái này.” Nếu như nói đoạn đường này đi tới, ai tâm thiện nhất, vậy tuyệt đối không phải Bạch Linh Miểu thì chẳng còn ai khác nữa.
Thái giám mắt tiền kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn đạo bào huyết sắc trên người Lý Hỏa Vượng, lại nhìn hai hàng đủ loại dụng cụ tra tấn mang theo vết máu ở chỗ vạt áo hắn, giọng nói hoài nghi hỏi: "Đại nhân, ngài thật sự tâm thiện sao?"
Rất hiển nhiên, hắn hiểu lầm Lý Hỏa Vượng là muốn dùng cho mình.
“Ta tâm thiện không được à? Lắm lời cái gì! Ta muốn cái này! Mau đi lấy cho ta!” Lý Hỏa Vượng cau mày nói.
Nghe nói như thế, thái giám kia cũng không nói gì, xoay người dẫn theo Lý Hỏa Vượng, đi đến rừng tủ gỗ.
Có điều mới vừa đi vài bước, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, nét mặt do dự nói: "Đại nhân à, thật sự xin lỗi, còn có một việc quan trọng nhất tiểu nhân vừa mới quên hỏi. Ừm... đừng trách tiểu nhân thẳng thừng, xá lợi tử này giá bốn trăm Dương Thọ Đan, ngài……mua nổi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận