Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 284: Binh (2)

Lý Hỏa Vượng cau mày giương mắt theo lối nhỏ nhìn sư tử đá trước cửa Hầu gia ở phía xa.
“Vậy bây giờ hắn ở đâu?”
“Hắn đi rồi, Hầu Lão Đại cưới vợ xong hắn liền đi."
Nghe người kia đã đi, Lý Hỏa Vượng hơi yên lòng, mặc kệ hắn có lai lịch gì, chỉ cần không phải tai họa gì đó là được.
Ước chừng sau này cậu sẽ không tiếp xúc gì với người kia nữa, nếu không đoán sai thì hiện tại người cầm quyền hẳn là đang sứt đầu mẻ trán vì thối rữa biến mất.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng người, một giọng nói già nua vang lên từ sau lưng:
“Khờ Nhi, đang ăn bánh của người khác hả?”
Lý Hỏa Vượng biết người đến, đó là phụ thân của tân lang hôm qua, đầu đội mũ dưa hấu, còn mặc áo cũ:
“Chào lão trượng.”
“Ôi, đã đến nhà ta ăn tiệc rồi, Đạo gia tuyệt đối đừng khách khí với ta, thấy xa lạ quá.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì người thủ thôn thấy không có bánh bao, chân đi hai hàng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng dơ dáy của hắn, Lý Hỏa Vượng hỏi lão nhân:
“Lão trượng, hay nói người thủ thôn chắn tia, thật sự chắn được sao? Trước kia hắn đã giúp các ngươi chắn tai chưa?”
Tuy Cao Trí Kiên chỉ nói sơ, nhưng thế giới này thì cái gì đều có thể phát sinh.
“Ài, tai với nạn gì chứ, nếu có tai thì một tên ngốc sao ngăn được? Hai năm đầu có hạn hán, hắn cũng ăn không ít đi.”
“Trong thôn có cách nói này miễn cho tên ngốc không có người thân người quen bị chết đói, người mắt sáng đều nhìn ra được."
"Lão trượng nhân nghĩa."
“Nhân nghĩa gì đâu, là quy củ do tổ tiên truyền xuống, một thôn chỉ có thể nuôi một Sỏa Tử, nhiều hơn cũng không quyên nổi nhiều lương thực như vậy. Đạo gia, các ngươi áp tiêu có phải là sẽ đi qua Kế Thành không?”
Nghe thấy đối phương bỗng nhiên đổi đề tài, Lý Hỏa Vượng rất bất ngờ, xem ra không phải lão nhân đi dạo tình cờ gặp, mà là chuyên môn đến tìm cậu.
“Khuê nữ của ta cũng ở đó, có thể gửi lời nhắn cho con bé được không? Không có chuyện gì, là nhắn rằng đại đệ của nàng cưới vợ, trong nhà sắp sinh con trai, cần trả bao nhiêu bạc?”
"Lão trượng khách khí, đi nhà của ngài ăn tiệc, là khách của ngài, mang một lời nhắn của chủ nhà mà thôi, không cần trả tiền.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, lão nhân không đùn đẩy, nói cho cậu biết vị trí nhà của khuê nữ mình.
Lý Hỏa Vượng ghi nhớ, chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
“Lúc trước nhị nhi tử của hắn vừa đi, sao không nhờ hắn? Hắn cưỡi ngựa nhanh hơn xe tiêu của chúng ta nhiều.”
“Lão nhị về doanh, sao có thể đi chỗ tỷ của hắn được, không đi được, để nghỉ hai ngày này cũng phải xin thật lâu. Ài, không biết có phải vì sắp đánh trận hay không.”
“Lão trượng, nhi tử của ngài giữ chức gì trong doanh? Chắc là quan lớn nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng hỏi câu chọt trúng chỗ ngứa của đối phương, tiếng nói chuyện to hơn, đắc ý khoe khoang:
“Đâu có, hắn chỉ làm đoản binh trong doanh thôi.”
"Đoản binh? Đây là cái gì?"
“Không biết gì hết, thật ra lúc trước ta cũng không hiểu, lão nhị nói cho ta biết, đoản binh là hộ vệ bên cạnh đại tướng quân.”
“Trong sách nào đó có viết ‘đoản binh đụng độ’, hiểu không? Có nghĩa là tướng quân của hai bên đụng độ.”
“Ngươi nói xem người bên cạnh đại tướng quân thì chức quan cỡ nào?”
“Ngươi hãy nhìn căn nhà lớn của ta, còn có xe bò, hai con sư tử đá trước kia, tất cả đều làm dưới thể chế của nhi tử ta.”
Nghe lão già này khoe khoang một tràng, Lý Hỏa Vượng dần biết cuộc đời của thanh niên gõ chiêng.
Nói đến thì cũng rất là dốc lòng, ngày xưa Hầu gai không giàu như vậy, nghèo đến không có mồng tơi để rớt.
Mấy mẫu ruộng xấu không nuôi nổi cả gai đình, thanh niên đành ra ngoài xin ăn.
Lý Hỏa Vượng còn ôm Hoài nghi với cái gọi là tướng quân, bởi vì nghe lão nhân nói chỉ cần làm quan trong doanh thì đều là tướng quân.
“Ài, trước kia làm gì được như vậy, trong nhà không có gì ăn, không có gì uống, chỉ có một chiếc quần, ai ra ngoài thì mặc cái quần đó.”
Nghe thấy đối phương thổn thức kể, Lý Hỏa Vượng tùy ý phụ họa.
Tán gẫu một lúc, lão nhân được thỏa mãn khoe ra, chắp tay sau lưng khom người bước đi xa, đi hướng sân có hai con sư tử đá.
Nhìn bóng lưng lão nhân khuất xa, Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, xoay người rời đi.
Đã hiểu rõ nhiều như vậy, Lý Hỏa Vượng giảm bớt cảnh giác với Hầu Lão Nhị gõ chiêng rất nhiều.
Không phải bởi vì thân phận của hắn, mà là hắn thật sự đã rời đi, mặc kệ trong lòng hắn có ý tưởng gì với cậu cũng đã không quan trọng.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng trùng hợp nhìn thấy Cẩu Oa mua lương trở về, thuận tiện tiến lên nghênh đón.
"Lý sư huynh! Mau nhìn ta mua được cái gì này, một tấm bản đồ bằng da.”
Tối hôm đó vẫn không phát sinh bất cứ chuyện gì, ngủ một giấc đến khi trời sáng, nhóm người nghỉ ngơi lấy sức lại xuất phát.
Bánh xe chậm rãi lăn trên mặt đất, sa mạc dần biến mất, mặt đất gồ ghề, dần bị các núi đá lởm chởm thay thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận