Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 895: Quý Tai (2)

Sau đó Lý Hỏa Vượng như biết dùng thuật chặt đầu, hái đầu của Cao Trí Kiên xuống, cái đầu kia chẳng những không chết, thậm chí còn đang gạt người.
Lý Hỏa Vượng giống như không nghe thấy gì, thọc tay vào trong não móc thứ gì ra.
“Chỗ này, có thể kéo gần chút không?" Cao Trí Kiên bỗng nhiên mở miệng nói.
Tùy theo Tư Thiên Giam động ý niệm, Lý Hỏa Vượng ở phương xa chớp mắt bay tới gần bọn họ.
Nhưng làm Cao Trí Kiên rối rắm là rõ ràng Lý sư huynh móc thứ gì ra, nhưng trong tay hắn lại không có cái gì, giống như chỉ cầm hư không.
Lúc này Tư Thiên Giam bỗng nhiên mở miệng: “Có lẽ ngay lúc đó có thứ gì, nhưng nó không phải vật tầm thường, với tu vi của ta không thể biến ra.”
Cao Trí Kiên suy nghĩ một hồi, lại gằn từng chữ hỏi:
“Các ngươi thật sự có tra xét lại, bây giờ trong đầu ta, không có cái gì khác rồi sao?"
"Bệ hạ hãy yên tâm, ta có thể lấy đầu của mình làm bảo đảm, hiện tại trong đầu ngài tuyệt đối không có Xúc Xắc gì nữa.”
"Huống hồ, vì phòng ngừa chuyện như vậy lại phát sinh, ta và quốc sư, Chính Bá Kiều hợp sức hạ cấm chế vào long bào của ngài, việc này tuyệt đối không lặp lại nữa.”
Nghe lời này, trên mặt của Cao Trí Kiên chẳng chút vui vẻ, tiếp tục nhìn Lý sư huynh ở trước mắt.
Hành động của Lý sư huynh tiếp tục, hắn lấy thứ trong đầu ra, soi dưới ánh sáng mặt trời, vui vẻ cười.
Ngay lúc đó, nguyên long mạch giống như bị rút đi xương sống lưng, từ giữa không trung rớt xuống đất.
Gia Cát Uyên ở một bên mở miệng hỏi:
“Lý huynh, Đại Tề được cứu chưa?”
Lý Hỏa Vượng nhìn Gia Cát Uyên, âm thanh không nhanh không chậm nói: "Đại Tề đã được cứu.”
Gia Cát Uyên nghe xong lộ vẻ mặt giải thoát, hoàn toàn biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, Bạch Linh Miểu, Giam Thiên Tư, quốc sư, Binh Gia, cả đám người xúm lại chỗ Lý Hỏa Vượng.
Mục đích của bọn họ là long mạch Đại Tề hay Lý Hỏa Vượng đứng trên long mạch, tự nhiên không cần nói cũng biết.
"Lý sư huynh, có sao không?” Bạch Linh Miểu mọc ra hai nửa người trên khẩn trương quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Lý Hỏa Vượng không có đầu thản nhiên nói:
“Ta không sao, ta hiện tại rất tốt, bệnh của ta đúng là hết rồi, đừng lo.”
Một số thứ giống như tia sáng bắn ra từ người Lý Hỏa Vượng, mấy thứ này bay lên trời, tất cả biến mất.
"Những thứ đó, là cái gì? Chúng ra, từ người, Lý sư huynh.”
"Phỏng chừng là thủ đoạn của Đấu Mẫu, ý tưởng lúc trước của ta đã đúng, hắn xác thực bị Đấu Mẫu theo dõi."
"Nếu Xúc Xắc phản bội Âm Dương Đấu Mẫu, ta vốn muốn mượn dùng địch ý của Đấu Mẫu với Xúc Xắc cho hai bên đánh nhau, nhưng Âm Dương Đấu Mẫu không ra tay mà là nó.”
"Nó là ai?" Cao Trí Kiên hỏi tới.
“Không nói được, một vị Tư Mệnh đặc biệt, thủ đoạn biến ảo của ta là do nó dạy. Nên biết, trên đời này có mấy cây long mạch chống, Tư Mệnh tầm thường không thể hạ phàm, nhưng nó thì khác.”
"Tuy rằng nó ban cho ta thuật biến hóa, nhưng nó không quan tâm nhiều đến ta, cũng chẳng để ý ai.”
"Huống hồ dù cho hai trăm năm Đại Lương Quốc sụp đổ, ta nguyện bỏ đi hết thảy cầu nó ra tay, nó cũng không bao giờ nhìn ta một cái.”
Cao Trí Kiên nghe mà chóng mặt, vừa hoang mang vừa khác với điều hắn ta nghe từ chỗ long mạch:
“Chẳng phải nói, không có, Tư Mệnh sao?”
"Nếu bọn họ dạy bệ hạ như thế thì bệ hạ cứ nghe theo. Bọn họ nói không có Tư Mệnh thì coi như không có.”
Nghe lời này, Cao Trí Kiên cũng không tiếp tục rối rắm:
"Lý sư huynh, hiện giờ hẳn là tốt một chút, chúng ta đi gặp, hỏi ngay mặt đi, huynh ấy chính miệng, nói ra, hẳn là có thể rõ ràng, một ít."
Đối với việc này, Tư Thiên Giam cũng không có phản đối cái gì, đi theo Cao Trí Kiên tới chỗ ở của Lý Hỏa Vượng.
Chỗ Lý Hỏa Vượng ở cách không xa, để Cao Trí Kiên có thể tùy thời thăm chừng.
Không bao lâu, bọn họ liền trông thấy Bạch Linh Miểu xách hộp thức ăn trở về.
Khi Bạch Linh Miểu nhìn thấy Tư Thiên Giam ở bên cạnh Cao Trí Kiên thì ngạc nhiên xoe tròn mắt, rèm mi trắng khẽ run:
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại một người tới nữa?”
“Cái gì? Ai? Lại đến?” Cao Trí Kiên có chút căng thẳng hỏi.
“Lúc này ta đút cháo có một Tư Thiên Giam đã đi vào.”
Nghe câu nói khiến người sợ này, Tư Thiên Giam phản ứng nhanh nhất, giơ ba tay ra cùng bấm đốt niệm thần chú, thân thể mang theo tàn ảnh lao về phía cửa phòng có trọng binh canh gác.
Còn chưa tới gần, Tư Thiên Giam đã nghe được tiếng nói chuyện, bên trong thật sự có người.
Tư Thiên Giam đẩy mở cửa, trông thấy Lý Hỏa Vượng với cái đầu củ sen ngồi trên giường quay qua nhìn mình, trong phòng trừ hắn ra không có người khác.
"Ngươi mới vừa nói chuyện với ai?”
Lý Hỏa Vượng cau mày cố gắng suy nghĩ một lúc sau mới trả lời:
“Quý Tai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận