Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 477: Ngân Lăng Thành (1)

Ở giữa bông hoa, một nửa khuôn mặt của Bạch Linh Miểu đang giàn giụa nước mắt, đau khổ nhìn Lý Hỏa Vượng, tương xứng với nửa khuôn mặt người này là một nửa khuôn mặt thú như hồ ly.
Hơn nữa các cơ quan trên khuôn mặt của ả ta không phải là nhất thành bất biến mà chúng đang từ từ chuyển động và biến hóa theo thời gian.
Lúc thì mặt người nhiều hơn một chút, lúc thì mặt thú nhiều hơn một chút, số lượng con mắt cũng lúc nhiều lúc ít.
Đại Thần với bộ dạng như vậy dang rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hỏa Vượng, càng ôm càng chặt, ghì đến mức cậu gần như không thở nổi: “Tướng công.”
Bàn tay kia vươn ra phía sau, từng ngón tách ngón tay của Lý Hỏa Vượng ra, khiến thanh Tử Tuệ Kiếm rơi xuống đất.
Dải băng trắng quanh cổ tay ả ta được tháo ra, nhẹ nhàng che lấy con mắt không có mí kia của Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó, một chiếc lưỡi phân nhánh ẩm ướt tách khớp hàm của Lý Hỏa Vượng ra.
"Tướng công, bọn ta sẽ chờ ngươi, chờ ngày ngươi chữa khỏi bệnh.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lật tay ôm lấy ả ta, nhìn vào đôi mắt mèo to và dài kia, càng ôm càng chặt.
Mặc dù cuộc sống thảm thương, thế giới vô cùng tuyệt vọng, thậm chí mỗi một đoạn trong cuộc đời của Lý Hỏa Vượng đều được tạo thành từ nỗi đau.
Nhưng không ai muốn chết, có lúc, chỉ cần có người hơi kéo lại một chút là đã có thể cữu vãn được một trận bi kịch.
Đại Thần cuối cùng cũng rời đi rồi, nhưng ả ta lại để Màn Thầu và chiếc xe ngựa trói Hắc Thái Tuế kia lại.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn cái lỗ hổng dột không có mái che phía trên, sau một hồi rất lâu, cậu lại cầm Tử Tuệ Kiếm lên.
Nhìn nửa hình ảnh của mình trên thanh kiếm, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên méo mó, cậu cầm kiếm lên, giơ về phía không trung, chỉ thẳng về phía một con chim bồ câu màu đen trên xà nhà.
"Bồ câu?"
Khi Lý Hỏa Vượng đang nghĩ như vậy, con chim bồ câu kia đã bay xuống và đáp lên vai Lý Hỏa Vượng: “Cúc cu... Cúc cu.”
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra rằng có một mảnh giấy nhỏ được buộc vào mắt cá chân của con chim bồ câu đen này.
Phía trên có một giáp cốt văn, trông giống như thêm một con mắt vào dưới chữ ‘thiên’.
Sau khi chậm rãi mở mảnh giấy ra, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy nội dung trên đó, lập tức trong lòng chấn kinh, dắt xe ngựa đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
Đây là bồ câu đưa thư của Thác Bạt Đan Thanh, hắn thông báo cho Lý Hỏa Vượng đến Ngân Lăng Thành một chuyến, hẹn gặp ở chỗ cũ.
Điều này khiến Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nhớ lại kế hoạch của mình, kế hoạch tìm Bắc Phong thông qua Giam Thiên Tư của mình.
Sự không cam lòng mạnh mẽ dâng lên trong lòng, áp chế sự đau đớn và ý muốn chết đi trong mắt Lý Hỏa Vượng vào giờ phút này.
"Màn Thầu, đi thôi! Nơi tồi tàn này muốn bảo ta chết, không đơn giản như vậy đâu.”
"Ta hiện tại không còn gì nữa, ta còn sợ cái gì! Cho dù là chết, ta cũng phải chọc thủng một cái lỗ cho nó.”
“Thân phận Tâm Tố này, sẽ có một ngày ta có thể thoát khỏi được. Có một ngày sẽ đến lúc đó, sẽ đến lúc đó.”
Ngân Lăng Thành vẫn phồn hoa như vậy. Lý Hỏa Vượng dắt ngựa, đầu đội một chiếc mũ tre đi trong đám người, rất không thu hút.
Đám người náo nhiệt xung quanh khiến Màn Thầu rất sợ hãi, nó cụp đuôi trốn dưới gầm xe ngựa và đi theo xe ngựa từ từ tiến về phía trước.
Sau khi đến một quán trọ, Lý Hỏa Vượng lấy bạc vụn đã được chuẩn bị sẵn trên xe ngựa ra, trả tiền phòng trọ.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn trên xe ngựa rồi, không chỉ có tiền, quần áo đã được giặt sạch mà thậm chí cả lương khô cũng đã chuẩn bị mấy loại.
"Soạt..." Rèm xe được vén lên, Hắc Thái Tuế bị trói gô cổ xuất hiện trước mặt cậu, Lý Hỏa Vượng nhét miếng thịt khô trong tay vào kẽ hở trên cơ thể dính đầy dịch nhầy kia của nó.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng lấy ra một con dao, cắt một miếng lớn và nhét nó vào miệng nhai, thịt của Hắc Thái Tuế không ngon và rất ghê, nhưng cậu sớm đã quen rồi.
Bị Lý Hỏa Vượng ăn đi nhiều như vậy nhưng Hắc Thái Tuế dường như không bị tổn thất nhiều.
Dùng tay kiểm tra xong các sợi gân bò buộc lấy nó, Lý Hỏa Vượng nhìn Hắc Thái Tuế trước mặt và nói: "Nghe thấy không? Lời ta nói bây giờ, ngươi có thể lặp lại không?”
Đối mặt với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Hắc Thái Tuế không có bất cứ biểu hiện gì, vẫn vặn vẹo cơ thể ghê tởm đó, phun ra chất lỏng sền sệt bẩn thỉu qua từng kẽ hở trên người.
Đừng nói là phát ra âm thanh, thậm chí nó còn không có phản ứng.
Lý Hỏa Vượng có chút suy tư xoa xoa bụng mình: “Chẳng lẽ Hắc Thái Tuế chỉ có thể đọc được khi ở trong bụng ta sao? Hay là nói vì thính giác của ta quá nhạy bén nên chỉ có ta mới có thể nghe thấy?”
Cậu cũng không biết người khác ăn Hắc Thái Tuế sẽ có tình hình như thế nào, loại như mình được coi là bình thường hay là đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận