Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 728: Lui (2)

Khi Lý Hỏa Vượng từ trên xe ngựa đi xuống, vảy máu vừa mới khép lại trên người hắn nhao nhao nứt ra, không ngừng chảy máu ra ngoài.
Tuy rằng vẫn rất đau, có điều trải qua quá nhiều, Lý Hỏa Vượng bắt đầu trở nên có chút thích ứng.
Chờ sau khi hắn từ xe ngựa đi ra, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối, Lý Tuế ngồi xổm bên đống lửa cầm một quyển sách, móng tay dữ tợn không ngừng vẽ thứ gì đó trong không trung.
“Cha? Cha tỉnh rồi à?” Lý Tuế ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
“Học vẽ phù lục à? Không tệ, học cho tốt.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó, một tay cầm lấy bát bên cạnh, thò vào trong nồi khoắng.
Nhưng ngay khi hắn vừa lấy ra một chén canh nóng, Lý Tuế thò đầu qua, dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp.
“Ngươi làm gì vậy?” Ngón tay cháy đen của Lý Hỏa Vượng cuộn lại, dùng sức búng lên cái đầu cứng rắn của nó.
“Cha, con không thể ăn sao? Trước kia đều là con ăn trước.”
Lời này làm cho Lý Hỏa Vượng đánh giá Lý Tuế trước mặt, xem ra trí nhớ và tư duy của Màn Thầu cũng dung nhập vào trong đầu Lý Tuế rồi.
“Không có việc gì, ăn đi, ăn đi.” Lý Hỏa Vượng đặt bát trước mặt nó.
Nhìn Lý Tuế nhanh chóng liếm láp canh nóng, Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng nói: "Lý Tuế, ta bị thương nặng như vậy, mẹ ngươi cũng sắp mù rồi, trên đoạn đường tiếp theo, ngươi tốt nhất có thể chiếu cố một chút.”
“Được, vậy con phải làm thế nào?”
“Giặt quần áo rửa chén nhóm lửa các kiểu, thật sự hết cái rồi thì đi nhặt ít củi.” Lý Hỏa Vượng nói.
“Những việc này nhị nương đang làm, nếu con làm, nhị nương chẳng phải sẽ không có việc gì làm sao.”
“Nhị nương?”
“Ừm, chính là nhị nương thích đội mũ đỏ đó, con thích nhị nương, chúng con có đôi khi sẽ lặng lẽ tán gẫu nữa.”
“Bọn con cũng sẽ ra ngoài tìm thịt để ăn, có một lần chúng con bắt được một miếng thịt lớn, bọn con sẽ tách thịt ra, mỗi người một nửa.”
“Nhị Thần sao…quan hệ giữa cô ấy và Lý Tuế khi nào trở nên tốt như vậy?" Sau khi Lý Hỏa Vượng Tử ngẫm nghĩ kỹ, phát hiện đây cũng không phải là chuyện gì xấu.
“Vậy được, lúc nhị nương ngươi làm việc, ngươi ở bên cạnh giúp đỡ nàng.”
“Ừm, con biết rồi.”
Nhìn Lý Tuế há cái miệng to như chậu máu kia, đầu lưỡi mang theo xúc tu màu đen rũ xuống bên trái, Lý Hỏa Vượng hiểu ý cười vươn cánh tay trái ôm cái đầu của nó vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Lúc trước ở rừng đào đa tạ, nếu không phải ngươi hỗ trợ, lúc đó thật đúng là có chút nguy hiểm.”
Lúc này Lý Tuế không rảnh trả lời câu này, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, nó vươn đầu lưỡi ra, không ngừng liếm láp vết cháy đen trên người Lý Hỏa Vượng.
“Tuế Tuế, ngươi có chuyện gì muốn làm không?” Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng hỏi.
“Con muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh cha.”
“Ngươi không thể vĩnh viễn đi theo bên cạnh ta, dù sao ngươi cũng là con gái ta, chứ không phải sủng vật.”
“Giờ không có cũng không sao, sau này ngươi sẽ có thôi, cứ từ từ suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xong rồi nói cho cha biết, cha xem thử có thể giúp được ngươi không.”
“Cha, con nghe không hiểu.”
“Sau này sẽ hiểu, giờ múc một bát canh mang qua cho mẹ ngươi đi. Ăn xong chúng ta nên đi ngủ rồi, mai còn phải lên đường tiếp đấy.”
Cả đêm hôm đó không nói gì. Có điều đợi khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại sau, phát hiện xe ngựa dưới thân đang chuyển động, mình dường như lại dậy muộn rồi.
Đẩy Lý Tuế nửa đè ở trên người mình ra, Lý Hỏa Vượng vén rèm xe thò đầu ra, phát hiện giờ phút này xe ngựa bị vây trong một mảnh phố phường náo nhiệt.
“Xem ra, đây dường như đã vào thành rồi, đây là tòa thành nào nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng lấy bản đồ ra nhìn một chút, phát hiện nơi này gọi là Lâm Chương, quy cách không bằng Thượng Kinh và Ngân Lăng, nhưng miễn cưỡng cũng coi như thành phố lớn.
"Dựa theo tốc độ hiện tại mà đi, nhanh nhất mười ngày là có thể đến Thượng Kinh." Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay cháy đen, vẽ ra một đường đen nhàn nhạt trên bản đồ.
“Lý sư huynh, huynh tỉnh rồi? Muội thấy huynh rất mệt mỏi, hay là chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày đi.” Bạch Linh Miểu mở miệng đề nghị.
Nhìn đôi mắt gần như trắng bệch của cô, Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu. “Bỏ đi, thay mắt cho muội xong, chúng ta về Ngưu Tâm thôn từ từ nghỉ ngơi, tránh cho sinh thêm phiền phức.”
Lý Hỏa Vượng nói như vậy, cũng chuẩn bị làm như vậy, nhưng hắn không tìm việc, sự tình lại tìm tới hắn.
Cái loại ánh mắt quang minh chính đại này, Lý Hỏa Vượng muốn không chú ý cũng khó.
Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, nữ nhân mập trước đó từng gặp qua ở rừng đào, đứng trên tầng ba của một tửu quán sang trọng, cười ha hả chắp tay về phía mình.
“Xem ra vẫn không cắt đuôi được…”
Trên đường cái náo nhiệt, ngay khi Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào nữ nhân mập trên tầng ba kia, một vị tiểu nhị khéo léo từ trong tửu quán vọt tới trước xe ngựa, khuôn mặt tươi cười nói: "Vị đại nhân này, có người bày đại yến trên tầng ba của quán mời ngài đến, ngài xem..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận