Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 158: Dạ đàm

Toàn bộ thôn đều là Tịch Nguyệt Thập Bát cứng nhắc ghép thành, người trong thôn không hề hay biết gì cùng nó diễn một vở kịch dài.
Nếu Tịch Nguyệt Thập Bát luôn khống chế nhiều người như vậy, nó làm như vậy rất hiển nhiên không phải vì chơi trò gia đình mà vì ích lợi của bản thân, có lẽ thứ này là tai họa kỳ lạ lấy tên và thân phận của người khác làm thức ăn.
Lý Hỏa Vượng châm chọc nói:
“Làm gì có Ngô gia thôn, căn bản là thôn không nhà!”
Nhưng nhắc đến Tịch Nguyệt Thập Bát khiến cơ bắp của Lý Hỏa Vượng bỗng căng cứng, biểu cảm căng thẳng nhìn Tiểu Mãn ở trước mắt mình:
“À mà con mắt đâu? Đôi mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát đâu?”
Chính mình tốn công chạy tới đây chỉ vì thứ này.
"Chúng ta phát hiện ra nó ở bên cạnh sư huynh, đây là thứ sư huynh muốn hả?”
Tiểu Mãn giống như sớm biết ngay Lý Hỏa Vượng sẽ hỏi như vậy, xoay người lấy ra một cái hộp sơn màu đen to cỡ bàn tay.
Nắp hộp mở ra, hai tròng mắt màu đỏ to cỡ trái banh billiards nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, đây là mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát.
“Lấy được nó, có thể giải quyết Đan Dương Tử rồi.”
Tâm tình Lý Hỏa Vượng kích động, chính mình rốt cuộc không cần lo âu hoảng hốt bị biến thành Đan Dương Tử nữa.
Chờ giải quyết Đan Dương Tử là cậu có thể an tâm tìm kiếm biện pháp giải quyết ảo giác.
Cạch!
Nắp hộp sơn đóng lại, Lý Hỏa Vượng đặt nó dưới gối của mình.
“Mấy người khác không sao chứ? Hãy kể lại tỉ mỉ chuyện phát sinh sau khi ta rời đi.”
Thông qua Tiểu Mãn trần thuật, Lý Hỏa Vượng biết chuyện phát sinh sau khi chính mình rơi vào ảo giác.
Sau khi Tịch Nguyệt Thập Bát cho rằng đã giải quyết được Lý Hỏa Vượng liền xuống tay với người khác.
Khi nó sắp thực hiện được thì bỗng có người không mặt xông vào phá hỏng mưu kế của nó.
Người không mặt hét lớn Lý Hỏa Vượng là giả mạo, hơn nữa còn không ngừng ra hiệu đám người Bạch Linh Miểu công kích kẻ giả mạo.
Lý Hỏa Vượng biết đó là chính mình, cậu đã mất tên, chẳng qua trong thị giác của cậu thì lúc ấy đang đứng giữa đường cái rống to với chiếc xe hơi màu đỏ.
“Sau đó thân thể của Lý sư huynh nhanh chóng xẹp xuống, chỉ còn một tấm da ở dưới đất. Người không mặt kia giống như có thể nhìn thấy Tịch Nguyệt Thập Bát vậy, lao ra ngoài.”
"Chúng ta muốn theo, nhưng mấy cây trúc bỗng di chuyển, ngăn cản đường đi của chúng ta, nên đã bị mất dấu người không mặt.”
Tiểu Mãn giải thích xong mọi thứ, Bạch Linh Miểu bưng canh gà bước vào, lần này trong canh gà đầy mỡ có thêm một ít thịt gà.
Nghe tin Lý Hỏa Vượng tỉnh lại, những người khác cũng lục tục tới thăm. Trông thấy sư huynh của mình tỉnh lại, trên mặt bọn họ tràn đầy hưng phấn, xúm lại hỏi han ân cần.
Nhìn cả đám đều sống, Lý Hỏa Vượng hơi yên lòng, không có ai chết là quá tuyệt vời rồi.
Trò chuyện một lúc, Lý Hỏa Vượng bưng bát nói:
"Nếu tỉnh lại rồi thì không ở lâu nữa, ngày mai chúng ta trở về thôi.”
Nhưng đề nghị này lập tức bị mọi người phản đối.
“Ôi, Lý sư huynh, ruột lòi cả ra ngoài còn sốt ruột như vậy làm gì? Đợi vết thương lành hẳn rồi hãy trở lại.”
“Đúng đúng, sư huynh tìm được thứ mình muốn tìm rồi còn gì.”
“Chờ thêm vài ngày đi, Lý sư huynh, chúng ta không sốt ruột mà huynh gấp cái gì."
Lý Hỏa Vượng dùng tay ấn nhẹ vết thương định ngồi dậy:
“Không sao, ta có thể ... ui!”
Đau nhức ở phần bụng đánh gãy lời của Lý Hỏa Vượng, vải thưa màu trắng mơ hồ chảy ra một ít máu tươi.
Đau đớn rất mãnh liệt, gần bằng lúc Lý Hỏa Vượng mổ bụng.
Cẩu Oa vội lại gần, cùng Cao Trí Kiên một trái một phải cứng rắn đè Lý Hỏa Vượng nằm xuống.
“Lý sư huynh của ta ơi, làm ơn đừng quấy nữa. Xe ngựa của chúng ta rất lắc, vết thương của huynh mà bị lắc là ruột sẽ đổ hết ra ngoài.”
Thấy tình cảnh này, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể bỏ cuộc:
"Được rồi, các người đều đi về ngủ đi, mọi người thừa dịp trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi một chút, từ lúc ra Thanh Phong Quán đã liên tục đi đường, mọi người đều mệt mỏi rồi phải không.”
Lại nói chuyện một lúc, người khác tụm năm tụm ba rời khỏi, chỉ còn lại Bạch Linh Miểu bồn chồn đứng đó, rối rắm vừa muốn đi vừa không muốn đi.
Khi Lý Hỏa Vượng vươn ra tay phải nắm lấy cô ấy thì rối rắm trong lòng tan biến hết, cô ấy kéo ghế qua, yên lặng ngồi ở bên giường.
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt dưỡng thần, tay phải bóp nhẹ:
“Bạch gia Thái Nãi chỉ có tay nghề như vậy? Chữa cho người chỉ chữa một nửa?”
“Đây là kết quả sau khi muội thương lượng với bà ấy, muội chỉ là cảm thấy có thể tự lành cố gắng hết sức để nó tự khép lại, tránh cho trả thù lao lãng phí.”
Bạch Linh Miểu nhìn bàn tay to nắm lấy mình, nói tiếp:
“Thật ra bà ấy có thể trực tiếp chữa khỏi cho huynh, nhưng như vậy thì chẳng những gán nợ tất cả Dương Thọ trong hồ lô, bà ấy còn muốn lấy đi thứ gì trong đầu của huynh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận