Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1021: Người Đản gia (2)

Lý Hỏa Vượng hơi lắc đầu, trả lời: "Không có gì, bảo người của ngươi nhanh chóng bổ sung chút vật tư, chúng ta rời khỏi tòa thành này."
"Vừa tới liền rời đi sao? Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
"Hậu Thục ".
"Hậu Thục? Thật sự phải đến đó à? Hiện tại bên kia lãnh địa đang có chiến tranh, những năm gần đây, chỉ thấy người ta chạy nạn ra ngoài, chưa thấy ai chạy vào." Chủ thuyền miệng thiếu một chiếc răng cửa, đi chân trần ngồi chồm hổm ở boong tàu, quan sát hai người trẻ trước mặt.
Một thiếu niên ước chừng hơn mười tuổi, một người là vợ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, nói là mẹ con, thì tuổi tác còn kém đôi chút, nói là tỷ đệ, thì nhìn cách đối xử của hai người lại cảm thấy không giống lắm.
"Không sao, chúng ta không đi vào bên trong Hậu Thục, chúng ta chỉ ngồi thuyền đến bên góc Trấn Hải, chủ thuyền, mong rằng hãy sắp xếp."
Ngay tại lúc chủ thuyền do dự, Dương Tiểu Hài đưa qua bức thư mà trước đây Tôn Bảo Lộc viết." Thời binh hoang mã loạn này, ta cũng không muốn chạy lung tung, nhưng ta là Đản dân, cha mẹ ta còn ở đấy, ta đi cứu cha mẹ ta, thật sự là không còn cách nào."
"Ngươi là Đản dân? Nhìn cách ăn mặc của ngươi cũng không giống là người Đản gia." Chủ thuyền mở phong thư ra, nhanh chóng đọc qua.
Sau khi đọc xong bức thư, sự đề phòng trong mắt chủ thuyền giảm bớt đi đôi chút: "Ngươi có lòng hiếu thảo này tất nhiên là tốt, nhưng mà, thuyền bọn ta lớn như vậy, một chuyến chỉ chở một mình ngươi, có phải là…"
Nói đến đây, khi chủ thuyền nhìn thấy Dương Tiểu Hài hai tay dâng bạc lên, đưa tay nhận lấy, nhét cùng cả bức thư trong tay vào trong ngực.
"Cũng được, ai bảo ta cũng là đứa con có hiếu chứ, vì cha mẹ ngươi, chuyến đi biển này chúng ta đi thôi."
Nghe thấy những lời này, Dương Tiểu Hài lập tức cảm ơn vạn phần, cuối cùng cũng có thể gặp được người nhà của mình!
Cùng theo cánh buồm nhanh chóng mở ra, Dương Tiểu Hài bọn hắn dắt xe ngựa lên trên chiếc thuyền đáy bằng cũ kỹ không lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ này.
Cánh buồm được gió biển thổi phồng lên, thuyền đáy bằng dần dần rời xa bến cảng, nhìn bến tàu dần dần thu nhỏ lại, Dương Tiểu Hài trong lòng kích động vô cùng, nhưng cũng không quên đề phòng người trên thuyền.
Nước ngọt cùng với lương thực, hắn đều đã mua đủ rồi, đủ cho bọn họ ăn ở trên thuyền, tránh việc bọn họ bị hạ độc.
Hắn không quên rằng, trước đây khi cùng Lý sư huynh bọn họ ở trên mặt sông bị thủy tặc ép chọn mì dao cắt hay là mì hoành thánh .
Chủ thuyền quá hiển nhiên đã chú ý đến sự đề phòng của Dương Tiểu Hài, nhưng kỳ thật bọn hắn cũng đang đề phòng Dương Tiểu Hài.
Thời binh hoang mã loạn, đứa nhóc chưa lớn này cùng một người phụ nữ vậy mà dám đi lung tung khắp nơi, không có chút thủ đoạn chỉ sợ là không thể nào.
Chính tại lúc hai bên đều đề phòng, thời gian từng ngày trôi qua, có điều, cùng với đích đến càng ngày càng gần, sinh hoạt sớm tối cùng nhau, sự đề phòng của hai bên dần dần giảm xuống.
Khi biết mình sắp đến nơi, Dương Tiểu Hài đi đến bên cạnh chủ thuyền đang câu cá để hỏi thăm: "Chủ thuyền, ngươi chạy ở vùng biển này bao nhiêu năm rồi?"
"Ha ha, cũng hai mươi ba mươi năm rồi, tính cả cha ta gia gia của ta còn lâu hơn, đây chính là chuyện mưu sinh từ xưa, có nhiều thứ không dễ đi đường bộ cùng với con người, cho nên tất nhiên là đi đường biển."
Nghe thấy những lời này, Dương Tiểu Hài mang theo vài phần tò mò hỏi: "Lâu như vậy à? Vậy chủ thuyền ngươi có từng qua lại cùng với người Đản gia chưa?"
"Có, đương nhiên là từng qua lại, ăn chén cơm của biển, làm sao lại không qua lại với bọn họ chứ." Nói đến đây, chủ thuyền đang ngồi trên ghế bỗng nhiên ngồi thẳng người, bắt đầu kéo chiếc cần câu đang lay động.
"Vậy... vậy họ là người như thế nào? Họ có dễ hòa đồng không?" Dương Tiểu Hài có chút lo lắng hỏi.
Tuy rằng hắn đã sớm biết người nhà của mình là Đản dân, sinh hoạt ở trên biển, nhưng trừ cái đó ra cái gì khác cũng không biết.
Chủ thuyền lúc thì kéo dây lúc thả câu, nhìn hắn kinh ngạc: “Ngươi không phải là người Đản gia sao? Ngươi không biết được người nhà ngươi như thế nào sao?"
"Ta… Ta vừa ra đời liền lên trên bờ sinh sống rồi, cho nên không biết được ở trong nhà như thế nào."
Mặc dù lý do này của Dương Tiểu Hài Tử rất khập khiễng, nhưng chủ thuyền lại không có ý định vạch trần nó: "Người Đản gia à, còn có thể là như thế nào, nam đánh cá nữ mò ngọc, lúc thu hoạch tốt thì còn được, nếu mà thu hoạch không tốt, vậy thì khó sống.”
Dương Tiểu Hài nghe thấy những lời này, vẻ mặt trở nên hơi u ám, mình chính là lúc thu hoạch không tốt, bị người trong nhà bán đi.
"Người Đản gia này đừng thấy bọn họ nghèo, nhưng càng nghèo thì quy tắc càng nhiều, bình thường ta cũng lười qua lại với bọn họ." Chủ thuyền miệng thảo luận tay cũng không ngừng việc, bắt đầu kéo thả dây câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận