Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 265: Cửa mở (2)

Khi Lý Hỏa Vượng theo một Đan Dương Tử khác cùng bị hút vào bản thể, một ý nghĩ nhảy ra trong óc cậu.
"Ngươi còn dám can đảm đánh ta!" Đan Dương Tử bị kích thích như điên như ma, liều mạng đối kháng với Lý Hỏa Vượng.
Đây dù sao là thân thể của Đan Dương Tử, Lý Hỏa Vượng dần không địch lại, kiếm đồng tiền máu nhanh chóng cắt cổ Lý Hỏa Vượng.
Trên mặt Lý Hỏa Vượng không hoảng sợ chút nào, sung sướng cười lớn.
"Lại Tử Đầu! Ngươi biết không? Khoảng thời gian trước ta luôn muốn tìm các loại biện pháp dồn ngươi vào chỗ chết, muốn trừ khử ngươi, nhưng ta tìm đủ cách đều không được."
“Mới rồi ta phát hiện mình nghĩ sai rồi, ta không cần giết ngươi làm gì, ta chỉ cần ngươi sống không bằng chết thì tốt rồi."
“Hành hạ và thống khổ mà ta phải chịu đựng suốt mấy năm qua giờ đây có công dụng.”
Chưa đợi Đan Dương Tử suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì thì bốn phía bỗng xuất hiện âm thanh khác.
"Dương Đản Tử, thằng khốn, ngươi không chết tử tế được! Chàng trai trẻ, mau giết hắn! Báo thù rửa hận cho bổn đại gia!”
“Lão tạp chủng liếm mông, sao ngươi không chết đi!”
"Đạo sĩ, nhanh làm chết hắn, người này rất xấu xa, ngươi hãy thay trời hành đạo!"
Giờ phút này vô luận là ảo giác của Lý Hỏa Vượng hay ảo giác của Đan Dương Tử đều dần xuất hiện.
Mê Võng của Lý Hỏa Vượng cũng đến với Đan Dương Tử.
Trong Thiên Ngoại Thiên đen ngòm, thân thể của bọn họ biến thành vừa dài vừa lạ, giống như tảo biển vặn vẹo quay quanh hai người.
Tâm Tố đi theo ý chí của Lý Hỏa Vượng đến với Đan Dương Tử, lần này là bản tôn nếm mùi.
Nhìn Đan Dương Tử hít thở dồn dập, Lý Hỏa Vượng tiếp tục trào phúng Lại Tử Đầu này:
“Sao rồi sư phụ, thích không? Mấy thứ này là đệ tử biếu sư phụ đấy, dù cho ngươi giết ta, không chừng về sau một mình ngươi gánh chịu đau khổ của Tâm Tố.”
“Tên điên!” Lời này thốt ra, Đan Dương Tử không dám chém tiếp.
Nhìn mọi thứ xung quanh, hắn bỗng thấy sợ.
"Ta điên? Đó là nhờ sư phụ dạy giỏi!”
Trong khi hai người không ngừng giằng co thì ngọc bài to lớn ở bên cạnh có động tĩnh mới.
Bên trong là đám quái vật khủng bố vốn nên chia nhau ăn cái gì, dường như cách một tấm vải thưa, chúng nó đến gần, cách ngọc bài đánh giá hai người ở trước mặt.
Ngay sau đó, không chút dấu hiệu, ngọc bài ẩn vào trong bóng tối, vị trí đó xuất hiện một loạt cảnh tượng kỳ diệu giống kính vạn hoa.
Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử thấy nơi đó là một loại cao hơn khủng bố và lạ thường, tà dị rung động hồn người.
Ngay sau đó, trong cảnh tượng kỳ lạ bay ra luồng gió nhẹ, cùng với tiếng thở dài lôi kéo Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử lại gần.
"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành, Tiên Nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh, đây là Bạch Ngọc Kinh sao? Đây là Bạch Ngọc Kinh sao?!"
Trong ảo giác, một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt nhìn nơi đó, kích động đến không kiềm chế được.
Đan Dương Tử vốn nên trong mắt tràn ngập không cam lòng thấy cảnh này, nhất thời bộc phát ra tiềm lực to lớn, lười dây dưa với Lý Hỏa Vượng, chỉ lo điên cuồng lao hướng bên kia.
"Ta muốn đi Bạch Ngọc Kinh! Ta muốn thành Tiên! Ta muốn thành Thần Tiên!"
Lý Hỏa Vượng đương nhiên không thể để Đan Dương Tử thực hiện được, gồng hết sức kéo ra ngoài.
"Ngươi đừng hòng cản trở ta thành Tiên! Đừng hòng!" Đan Dương Tử giãy giụa, dùng hết tất cả những gì mình có lao vào trong.
Hai người không ngừng giãy giụa càng lúc càng đến gần hơn, gần đến nỗi bọn họ đã nhìn thấy những thứ gọi là Thần Tiên đang chờ vuốt đầu họ.
Trong cảnh tượng kỳ diệu đó, một vị Bồ Tát cách gần nhất động tác dịu dàng mà ưu mỹ, ‘vạt áo’ nhẹ bay bất quy tắc trên không trung cho người ảo giác ở dưới nước.
Vầng sáng mờ kỳ dị bao phủ sau đầu nàng khiến hai người khó thấy rõ bộ dạng, khi cách đủ gần mới thấy rõ vầng sáng kia là do các con mắt trắng đủ loại kích cỡ tổ hợp lại.
Đây chỉ là một hình ảnh bình thường nhất, về mặt quái dị thì càng có nhiều thứ lạ hơn.
Nhìn Bồ Tát vô tướng ở trước mắt, trong lòng Đan Dương Tử nổi lên một chút sợ hãi, hoảng sợ càng lúc càng sâu, chớp mắt tràn ngập trong lòng.
Mọi thứ trên thân thể ám thị Đan Dương Tử chỗ này cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không thể đi vào.
"Không đúng, đây không phải Nam Thiên Môn! Đây là Ly Chi Môn! Trong này cũng không phải Thần Tiên!" Bị thành Tiên mê tâm trí, Đan Dương Tử bỗng nhiên phản ứng lại.
Nhưng khi Đan Dương Tử định lui ra thì Lý Hỏa Vượng hợp thể với hắn bỗng lên tiếng:
"Sư phụ! Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đệ tử trợ ngài thành Tiên này!”
Lý Hỏa Vượng mới nãy còn cố kéo ra ngoài bỗng thu sức, thừa dịp Đan Dương Tử bị mất đà thì kéo hắn lao về phía Bồ Tát kia.
"Mau dừng lại, qua đó ngươi cũng sẽ chết!"
Đan Dương Tử nhìn Bồ Tát ngày càng gần, trong âm thanh hiếm thấy chất chứa hoảng sợ tột độ, nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này cực kỳ rộng rãi nói:
“Không sao, vì cho sư phụ đắc đạo thành Tiên, đệ tử xá gì cái mạng này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận