Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 804: Chém

Tích Cốt Kiếm trong tay mang theo một đường tàn ảnh, chém mạnh về phía Nhân vương trên giường.
Vết nứt đại diện cho Đại Tề chém xuống, một tiếng keng chói tai, một chiếc mùng trong suốt cực mỏng được dệt bằng những sợi kim loại đột nhiên rộ ra, chặn giữa Lý Hỏa Vượng và Nhân vương.
Đây rõ ràng là sự phòng bị đề phòng thích khách của Nhân vương, thế nhưng cho dù thứ này có tác dụng gì thì nó hoàn toàn vô dụng trước đường vết nứt kia và bị chém rách dễ như trở bàn tay.
Hoa đán đang nằm trên giường nhìn thấy sự khác thường trên đỉnh đầu nhanh hơn Nhân vương đang bò, trên khuôn mặt trang điểm hí kịch lập tức bị dọa sợ đến tái nhợt: "Ân... công...!"
Hát lên giai điệu thê lương đó, hoa đán ra sức đẩy Nhân vương trên người xuống giường, có điều Lý Hỏa Vượng cũng đã cân nhắc đến điểm này, cố tình kéo dài vết nứt.
Không một âm thanh nào, hoa đán này và Nhân vương ngã xuống giường kia lập tức bị chém thành hai mảnh, máu tươi dần dần bao phủ khắp mặt đất xung quanh.
“Như vậy là xong rồi? Có phải quá đơn giản rồi không?” Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ rằng đã làm xong việc, một người da vàng cỡ lòng bàn tay chui ra từ trong tóc của Nhân vương.
Nó thậm chí còn không đợi biến thành lớn hơn, lắc lư cơ thể nhẹ bồng bềnh kia lao ra phía ngoài: “Vậy mà trên người Nhân vương này còn có thứ này.” Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi rút kiếm đuổi theo.
Nhưng đến khi vũ khí trong tay Lý Hỏa Vượng chuẩn bị chém về phía Nhân vương đang chạy trốn kia, một nhóm ảnh nhân kịch bóng từ dưới gầm giường chui ra, chân tay hỗn loạn túm lấy bóng của Lý Hỏa Vượng khiến hắn nhất thời không thể cử động.
Khi các xúc tu của Lý Tuế nhanh chóng khua vẫy, dập tắt tất cả các ngọn nến ở cả hai bên, những kịch bóng kia cũng biến mất, Lý Hỏa Vượng lấy lại được tự do.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Nhân vương to bằng bàn tay vừa rồi đã biến thành kích thước bình thường, chỉ là cơ thể ông ta lúc này vẫn chỉ là một mảnh mỏng manh.
Cùng với tiếng chiêng dồn dập, làn khói trắng nhanh chóng lan vào từ những ô cửa sổ bằng gỗ xung quanh, che đi thân thể mỏng nhẹ kia của Nhân vương.
“Chết đi cho ta!” Lý Hỏa Vượng dùng sức vung mạnh Tích Cốt Kiếm về phía Nhân vương biến mất, vết nứt bay ra nhanh chóng cắt làn khói trắng ra.
Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là trong làn khói trắng bị cắt ra không có thân thể của Nhân vương mà xuất hiện một quái nhân ôm một chiếc kim nguyên bảo cực lớn, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ mặt trắng râu đen.
Chiếc mũ quan tiền đồng lớn trên đầu người này rung lắc, hai chân như thể không có khớp, đung đưa lắc lư nhảy về phía mình theo tiết tấu của tiếng chiêng.
Khi nhìn thấy hai xu tiền đồng ở phần mắt của chiếc mặt nạ kia, Lý Hỏa Vượng nào còn không biết thân phận của người này: “Khiêu Tài Thần phải không?”
Nghiến chặt răng, Lý Hỏa Vượng siết chặt thanh Tích Cốt Kiếm kiếm trong tay, không chút né tránh mà lao về phía Tài Thần đeo mặt nạ trước mặt.
Nếu đánh lén đã không có tác dụng rồi, hiện tại chỉ có thể mạnh mẽ lấy cứng chọi cứng, nhất định phải giải quyết xong Nhân vương kia trước khi quân cứu viện khác của Nhân vương phủ đến.
Cùng với việc hai người càng lúc càng gần nhau, Lý Tuế lại động thủ trước, một chiếc xúc tu to như miệng bát chui ra từ mép trái cổ của Lý Hỏa Vượng, quấn lấy kiếm tiền đồng trên lưng Lý Hỏa Vượng, khua về phía Tài Thần Gia kia.
"Lý huynh, mau thu kiếm này lại! Trên kiếm đó toàn là tiền đồng.”
Lời nhắc nhở kia của Gia Cát Uyên vừa nói được nửa chừng, ‘leng keng’, từng đồng tiền đồng dưới sự điều khiển của sợi dây đỏ nhanh chóng trở nên dài hơn, quất về phía đối phương như một chiếc roi.
Vào khoảnh khắc tiền đồng va chạm với kim nguyên bảo khổng lồ kia, toàn bộ tiền đồng trên thanh kiếm tiền đồng đều lần lượt rung lắc và lập tức thoát khỏi sự khống chế của Lý Tuế.
Như thể bị một lực từ mạnh mẽ hút đi, tất cả tiền đồng rải rác đều bị hút vào kim nguyên bảo kia.
Ngay sau đó, cùng với việc Tài Thần Gia dùng sức nâng kim nguyên bảo trong tay lên, những đồng tiền đồng kia lại ngưng tụ lại thành kiếm, bay về phía Lý Hỏa Vượng.
Thanh kiếm tiền đồng mà Lý Hỏa Vượng đã sử dụng lâu như vậy mà lại bị đối phương khống chế trong thời khắc này.
"Soạt!" Lý Hỏa Vượng lập tức vung Tích Cốt Kiếm trong tay, lại lần nữa chém mạnh, cắt thanh kiếm tiền đồng kia đến Đại Tề.
Giây tiếp theo, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, hắn theo bản năng quay người lại, hung hăng giơ Tích Cốt Kiếm trong tay đỡ trên đỉnh đầu.
"Keng!" Mặt nền mà Lý Hỏa Vượng giẫm lên lập tức vỡ nứt, bụi đất bay lên cao. Tám chiếc xúc tu của Lý Tuế đồng thời cắm xuống đất, lúc này mới chống đỡ được áp lực cực lớn này.
Một chiếc chùy bạc khổng lồ được ngưng tụ từ đủ loại bạc vụn lớn nhỏ, như một ngọn núi lớn đè ép trên Tích Cốt Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận