Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 610: Mì (2)

Màn Thầu há mõm ngáp, nó vừa đứng lên chuẩn bị rời đi thì lại thấy trong tay đối phương cầm một miếng thịt, Màn Thầu lại lập tức ngồi xuống, lè lưỡi nghe đối phương nói tiếp.
Lý Hỏa Vượng đang đánh xe bên ngoài nghe được mọi chuyện, cảm thấy bất đắc dĩ thở dài một hơi, Gia Cát Uyên đương nhiên không phải bị điên tự dưng muốn kể cho một con chó nghe chuyện lịch sử.
Hắn ta chỉ là thấy mình không muốn nghe hắn ta giảng giải, cho nên mới mượn cái cớ kể chuyện lịch sử cho chó để nói mình nghe.
Cũng không biết vì sao, Gia Cát Uyên luôn muốn dạy Đại Tề sử ký cho mình, nếu không kể chuyện lịch sử thì cũng vô cùng sốt ruột muốn truyền thụ kỹ xảo thư pháp cho mình. Nói chữ của mình vô cùng cứng khiến cho hắn ta nhìn khó chịu.
Gia Cát Uyên rất có tài năng làm thầy dạy, còn có cái miệng nói không dừng được kia nữa, không hợp với dáng vẻ cao thâm khó dò chút nào.
Bánh xe ngựa chậm rãi lăn, thời gian dần trôi, bên cạnh đường đất chợt xuất hiện một sạp hàng nhỏ, khói trắng từ nơi đó bay lên, thoạt nhìn hẳn là bán đồ ăn.
"Lý huynh, sao không ngừng lại? Chúng ta đã ăn lương khô nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ được thay đổi khẩu vị thì tốt biết bao nhiêu." Gia Cát Uyên kéo màn xe lên, hơi kinh ngạc hỏi thăm.
Lý Hỏa Vượng cầm dây cương, cau mày nhìn chằm chằm vào những thực khách đang ăn mì, còn có bà lão bưng mì:
"Không an toàn, những người này rất có thể là Tọa Vong Đạo, nói không chừng còn đang bố trí bẫy rập mai phục chúng ta."
Hiện tại Tọa Vong Đạo có thể nói là hận Gia Cát Uyên thấu xương, để có thể đối phó với Gia Cát Uyên, chắc chắn bọn họ sẽ tận dụng mọi thứ có thể.
"Cải trang làm quán bán đồ ăn rồi bỏ thuốc là hành vi không phóng khoáng, Tọa Vong Đạo sẽ không làm như thế.”
"Hơn nữa, Lý huynh à, không phải ngươi muốn tìm Bắc Phong của Tọa Vong Đạo sao? Nếu cứ mãi đề phòng như thế thì chúng ta biết tìm như thế nào?"
Lý Hỏa Vượng sững sờ, đúng vậy, bây giờ không phải Tọa Vong Đạo muốn lừa gạt mình, mà là mình đang muốn đi tìm bọn họ.
Kéo dây cương, xe ngựa ngừng lại, Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên còn có Màn Thầu cùng đi về phía quán nhỏ.
"Hai chàng trai trẻ muốn ăn mì sao? Canh mì cá của quán chúng ta vô cùng ngon, toàn bộ đều được làm từ cá, vảy cá, xương cá, thịt cá đều được hầm cùng với nước dùng." Bà lão gương mặt hoà ái đi tới gần bàn giải thích cho hai người.
"Cho ta ba bát mì." Lý Hỏa Vượng vừa gằn từng chữ vừa nhìn chằm chằm vào mặt bà lão.
Dường như bị Lý Hỏa Vượng doạ sợ, bà lão hơi hốt hoảng chạy đi, thấp giọng nói gì đó với ông lão đang nấu mì.
"Lý huynh bình tĩnh đi, không nên nóng nảy, ngươi cứ yên tâm mà ăn, bọn họ thật sự không phải Tọa Vong Đạo." Gia Cát Uyên vừa cầm khăn trắng lau đũa vừa nói.
"Ồ? Gia Cát huynh, chẳng lẽ có cách gì để phân biệt Tọa Vong Đạo sao?" Lý Hỏa Vượng nhìn Gia Cát Uyên không hề hoảng hốt chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng tò mò.
"Ha ha, cũng coi như là có đi, những tên Tọa Vong Đạo đều là tu giả, còn tiểu sinh là Tâm Bàn, nếu cách gần như vậy, ta đã sớm nhìn ra sợi chỉ trên người bọn họ.”
"Chỉ? Sợi chỉ gì?" Lý Hỏa Vượng hết sức chăm chú nghe, thông tin này có liên quan đến việc sau này mình có thể đối phó với Tọa Vong Đạo hay không.
"Là sợi tuyến liên kết với Tư Mệnh của bọn họ."
Lời của Gia Cát Uyên làm cho Lý Hỏa Vượng sững sờ, chuyện này không giống với những gì trước đây hắn biết:
"Bọn họ cũng có Tư Mệnh?"
"Tất nhiên rồi, nếu không có Tư Mệnh thì những phép thần thông của bọn họ xuất phát từ đâu ra?"
"Đương nhiên là lừa gạt từ chỗ khác! Tọa Vong Đạo chẳng lẽ không phải chuyên đi lừa trời lừa đất lừa Tư Mệnh sao?"
Gia Cát Uyên mỉm cười, mở cây quạt xoẹt một cái, bắt đầu nhẹ nhàng phe phẩy tạo gió:
"Ai nói cho ngươi những lời này? Ngươi bị bọn họ lừa rồi, trên giang hồ đúng là lưu truyền cách nói này."
"Bọn họ chỉ là không muốn để cho người khác biết thôi, vậy nên mới phát tán lời đồn, nói những phép thần thông của Tọa Vong Đạo đều là do lừa gạt.”
"Thế nhưng Lý huynh à, ngươi suy nghĩ một chút đi, một kẻ phàm nhân có thể lừa gạt phép thần thông của Tư Mệnh được sao?"
"Tư Mệnh của Tọa Vong Đạo? Đây chẳng phải là người nắm trong tay tất cả những điều giả dối sao?" Ý nghĩ này nảy ra từ trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một phen, Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi: "Gia Cát huynh, Tư Mệnh của Tọa Vong Đạo tên là gì?"
"Đấu Mẫu Thái Âm."
"Đấu Mẫu Thái Âm? Chính là Tư Mệnh quản lý những điều giả dối của thế giới này?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi nảy ra càng nhiều suy nghĩ khác.
"Lúc ấy nó đó cũng ở Bạch Ngọc Kinh? Ta đã từng gặp qua sao?" Lý Hỏa Vượng ôm đầu cố gắng nhớ lại ký ức một năm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận