Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1563: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Bắt đầu (2)

Gia Cát Uyên tiếp tục đi về phía trước, gặp phải nơi cảm thấy hứng thú còn thỉnh thoảng nghỉ chân quan sát, sự đặc sắc của thế giới bên ngoài khiến hắn ta hối hận chính mình không sớm đi ra trước mấy năm.
Vừa đi vừa nhìn, đợi khi Gia Cát Uyên lần nữa phục hồi tinh thần lại thì phát hiện mặt trời treo trên không trung lúc này đã lơ lửng nửa người trên tường thành.
"Hỏng rồi hỏng rồi, quên việc chính rồi." Gia Cát Uyên nhét hết đậu hũ chiên dầu được bọc lá sen ở trong tay vào miệng mình, vừa lầm bầm vừa nhai chạy đi hướng Minh Luân Đường.
Đi dạo hơn nửa ngày, thật ra hắn ta đã sớm hỏi thăm được Minh Luân Đường ở đâu, chẳng qua Gia Cát Uyên cảm thấy vẫn còn thời gian, chơi trước rồi tính tiếp.
Chỉ là không ngờ đến, thời gian vậy mà trôi nhanh như thế.
Hoàng hôn buông xuống, tùy theo ánh chiều tà của vầng thái dương rơi xuống, tường thành của Nam Kinh Thành từng bước trở nên ảm đạm, Gia Cát Uyên cuối cùng đi tới Minh Luân Đường trước khi sắc trời hoàn toàn tối đen.
Ngay khi cánh cửa cọt kẹt sắp khép lại, tay của Gia Cát Uyên đã vỗ mạnh vào đinh đồng tròn trên cửa lớn: "Đợi đã!"
Khi hộ viện đóng cửa hoang mang kéo cửa ra thì nhìn thấy một thiếu niên tướng mạo anh tuấn chống hai tay lên đầu gối, thở mạnh nặng nề.
"Ngày mai hãy tới, qua giờ rồi." Hộ viện nói xong với thái độ cứng rắn liền lần nữa đóng cửa lại.
"Vị đại ca này, đừng mà! Sắp đến giới nghiêm ban đêm rồi, phu tử của ta và Vương Trường Tự của Minh Luân Đường từng có tình cũ, xin châm chước một chút."
Gia Cát Uyên nói rồi vội từ trong giỏ trúc lấy ra lá thư mà phu tử đưa cho chính mình, khẩn trương đẩy tới.
Hộ viện nhận lấy bức thư, lưỡng lự nhìn thoáng qua, sau đó lại quan sát Gia Cát Uyên.
"Chờ đấy." Cửa lớn ầm một tiếng lần nữa nặng nề đóng lại.
Dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, Gia Cát Uyên thở phào một hơi, hắn ta ngửa đầu nhìn thoáng qua tấm biển to lớn của Minh Luân Đường trên đỉnh đầu, không khỏi thầm nghĩ trong lòng: "Về sau ta thật sự sẽ đi học ở nơi này sao?"
Nhìn xung quanh không có ai, hắn ta lén xuyên qua khe cửa nhìn trộm vào bên trong.
Thông qua khe cửa là một tòa kiến trúc hùng vĩ, mái hiên xen lẫn tinh tế, có thể thấy rõ ràng cột trụ hành lang và vách tường, kiến trúc bốn phía trồng không ít kiếm trúc, khi gió đêm thổi tới thì vang tiếng lao xao.
"Khụ!"
Tiếng ho nhẹ ở sau lưng dọa Gia Cát Uyên giật mình, hắn ta vội vàng xoay người, chợt nhìn thấy một lão giả buộc tóc mặc áo dài màu trắng đen, cau mày nhìn chằm chằm chính mình.
Nói thật ra, mặt mũi của người này rất bình thường, mắt chưa sáng bằng lão hán trên thuyền gỗ, nhưng đôi mắt kia sáng rực khiến người không dám nhìn thẳng.
"Tiểu tử, gia sư của ngươi và Vương Trường Tự tiền bối là bạn cũ?"
"Hả?" Gia Cát Uyên kinh ngạc nhìn thoáng qua cửa lớn đóng chặt, lại nhìn lướt qua lão giả trước mắt, vội đứng vững thi lễ với lão.
Không đợi Gia Cát Uyên mở miệng, câu nói đầu tiên từ trong miệng đối phương khiến hắn ta cứng họng: "Vương Trường Tự tiền bối đã qua đời một trăm năm rồi, gia sư của ngươi thật sự là bạn cũ của Vương Trường Tự tiền bối?"
"Vương Trường Tự đã chết một trăm năm rồi?" Gia Cát Uyên nghe thấy tin tức này không khỏi há to miệng.
Hắn ta thật sự không ngờ gặp phải loại tình huống này, vị Vương Trường Tự này đúng là bạn cũ của phu tử, nhưng mà phu tử cũng chưa từng suy xét đến vị bạn cũ này của mình là một con người, tuổi thọ của con người không dài như vậy.
Trở về là không thể nào, đã khoác lác rồi, nếu quay về thì biết đút mặt vào đâu chứ.
Nhưng người đã chết rồi, lần này làm sao bây giờ?
"À vị tiền bối này." Gia Cát Uyên cung hai tay với lão giả buộc tóc mặc áo dài trắng đen ở trước mắt, lập tức nghĩ đến đối sách.
"Tiền bối, lời Gia Cát Uyên nói chắc chắn là thật, phu tử của ta đúng là bạn lâu năm của vị lão tiền bối kia, nếu không tin, xin hỏi Vương Trường Tự tiền bối này có hậu nhân không? Có thể thử hỏi thăm một chút."
"Phu tử nhà ta, phu tử nhà ta mặt mũi đặc biệt, chỉ cần Vương Trường Tự lão tiền bối từng nói qua, hậu nhân của người chắc chắn vẫn nhớ kỹ."
Nghe thấy lời nói này của Gia Cát Uyên, lão giả kia đứng yên tại chỗ không lập tức đáp lại, mà là tiếp tục hoài nghi đánh giá thiếu niên trước mắt.
Mãi cho đến khi sắc trời dần trở tối, cuối cùng đối phương mới lần nữa mở miệng: "Tin rằng ngươi cũng không dám làm ra việc gì ở Minh Luân Đường, theo ta đến đây."
Nghe lời này, Gia Cát Uyên liền vui vẻ, mặc kệ nói như thế nào, đi vào trước rồi tính tiếp.
Hắn ta vốn cho rằng cửa lớn sau lưng sẽ mở ra, nhưng không ngờ lão giả vậy mà đi tới cửa nhỏ bên cạnh.
"Ngươi thân phận gì mà muốn đi cửa chính của Minh Luân Đường? Bên này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận