Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1564: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Minh Luân Đường (1)

"Quy củ của Minh Luân Đường này cũng nhiều thật." Gia Cát Uyên thầm nghĩ trong lòng, đi theo lão giả kia tới cửa hông.
Đợi khi vào cổng, sắc trời bên ngoài đã dần tối sầm, các kiến trúc ở cánh cửa đã thay đổi cực kỳ mờ mịt, đến mức Gia Cát Uyên không thể nhìn rõ ràng, chỉ cảm thấy như vô số lớp kiến trúc vô cùng vô tận ở phía xa.
Gia Cát Uyên đi theo vị lão giả này vào một chỗ hành lang che mưa ngói xanh, đi vào nơi sâu trong mảnh kiến trúc này.
Cứ đi tới đi tới, chợt bốn phía trở nên sáng ngời, nguồn sáng đến từ đèn lồng trắng hình vuông treo ở hai bên hành lang che mưa, trên mỗi cái đèn lồng còn dùng các loại kiểu chữ viết thi từ ca phú.
Có một số thi từ Gia Cát Uyên đã học từ phu tử, nhưng có một số lại chưa từng thấy qua, khiến hắn ta không khỏi nhìn đến say mê.
Đợi khi hắn ta lần nữa phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đã đi theo vị lão giả nọ tới trước một chỗ biệt viện tinh xảo hai tầng.
"Đi theo, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói." Lão giả lạnh lẽo nói, nhấc chân bước qua khung cửa, đi vào.
Đi qua sân vườn không lớn, Gia Cát Uyên liền nhìn thấy ở bên trong đại đường, một thanh niên vẻ ngoài anh tuấn một tay cầm bút, một tay mài mực, một tay đong đưa quạt viết thứ gì đó.
Khóe miệng y hơi nhếch lên, đường nét gương mặt của y nhu hòa, da thịt trắng nõn, nếu không phải đối phương mặc một bộ thanh sam kiểu thư sinh, Gia Cát Uyên còn cho rằng đối phương là nữ tử.
"Chờ đã, ba cái tay?" Gia Cát Uyên không kiềm chế được hưng phấn lên.
Hắn ta chưa kịp tiến lên bắt chuyện, lão giả lại lên tiếng:
"Vũ Đình, bắt đầu lên đồng viết chữ, thăm dò một chút nguồn gốc của tiểu tử này."
Lão giả nói với thanh niên kia xong rồi xoay người nhìn về phía Gia Cát Uyên: "Nếu hắn nói dối, đã đi vào thì cũng đừng hòng đi ra!"
Vừa dứt lời, từng chiếc đèn lồng trắng hình vuông ở ngoài phòng lần lượt tắt từ xa đến gần, cảnh vật ngoài phòng trong nháy mắt trở nên đen ngòm.
Gia Cát Uyên thấy cảnh này thì hơi khẩn trương, không khỏi lặng lẽ đưa bàn tay đến giỏ trúc sau lưng, cầm vũ khí sắc bén phòng thân.
"Chắc phu tử sẽ không hố ta đâu nhỉ? Ta chỉ là đi cầu học thôi mà, sao lại ra chiến trận lớn như vậy."
Nhưng lão giả lúc này căn bản lười để ý Gia Cát Uyên nói cái gì, tùy theo một tay lão vỗ xuống mặt bàn, một cành đào hình chữ Y hai đầu rẽ đôi trong biển bút bên cạnh bàn trực tiếp bị hất lên.
Không đợi nhánh cây kia rơi xuống, lão đã cùng thanh niên được gọi là Vũ Đình kia mỗi người chộp lấy một đầu, trực tiếp treo nhánh cây này giữa không trung trên bàn đọc sách.
Cành cây treo lơ lửng kia chợt trượt đi, mực viết trên tranh chữ nhanh chóng rỉ ra từ trong tấm giấy, thấm vào đầu dưới của nhánh cây kia.
Khi hút no mực nước, trên nhánh cây gỗ đào vậy mà bắt đầu mọc ra mầm mới, tùy theo mầm mới mọc ra, mực nước bị hút vào bên trong nhánh cây kia bắt đầu từ màu đen chuyển thành màu xanh lục.
Tia sáng trong phòng trở nên lúc sáng lúc tối, nguồn sáng giống như sắp từ một chia ra thành nhiều tia, hơn nữa khi cái tay khác thò ra từ dưới nách của lão giả, trong phòng càng trở nên khủng bố hơn.
"Bắt đầu!" Hai người đồng thời đổi tay, chia nhau dùng cái tay dư ra chộp lấy cành gỗ đào đung đưa.
Nhưng chẳng mấy chốc, gỗ đào giống như thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, nó run rẩy rồi rơi xuống viết lên tờ giấy Tuyên Thành trắng xóa.
"Nơi đây gà chó như thần tiên, tin là đào nguyên có trời khác. Cảm giác gió xuân vấn vương, Dương xanh như tranh, Liễu như khói."
Bút dừng loạn cũng ngừng, vào khoảnh khắc viết xong, mọi thứ xung quanh cũng yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lại hơi thở có phần hoảng loạn của Gia Cát Uyên.
Hắn ta nhắc tay áo xoa cái trán, thế này mới phát hiện không biết từ lúc nào trán mình đã đầy mồ hôi lạnh.
Gia Cát Uyên nỗ lực muốn biện giải: "Hai vị tiền bối, ta thật sự không gạt người, phu tử ta và Vương Trường Tự đúng là bạn cũ của nhau, dù không phải thì tối đa chỉ là tìm lộn cửa mà thôi."
"Hừ." Lão giả còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị người khác cắt ngang.
"Chà chà, tốt lắm tốt lắm, nếu Nghịch Tiên Thuận Nhân của Vương Trường Tự tiền bối đã nói người này không có vấn đề, vậy tám phần mười là không có việc gì. Sư thúc đến xem chữ này." Thanh niên tên là Vũ Đình kia lần đầu tiên lên tiếng.
Giọng nói của y cũng không như tướng mạo của mình, ngược lại vô cùng sang sảng.
Lão giả và thanh niên kia vây quanh lục tự kia thì thầm, bỏ quên Gia Cát Uyên ở một bên.
"Ta thật sự không tìm sai nơi chứ? Đây là chỗ phu tử nói đến? Sao cứ có cảm giác không đúng lắm?" Gia Cát Uyên nhìn đèn ở ngoài phòng không biết từ lúc nào đã lần nữa sáng lên, trong lòng nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận