Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1486: Chữa bệnh (2)

Dịch Đông Lai đè chặt ngón tay sút móng, vẻ mặt hơi thất vọng nhìn thiếu niên một mắt, cụt một tay:
“Lý Hỏa Vượng, hiện tại cậu và bọn họ đóng vai tốt phải không? Có phải là không có bọn họ, cậu cũng định uy hiếp tôi bằng cách này?”
"Bây giờ tôi rất hối hận nhận ca bệnh của cậu, có lẽ để cậu bị nhốt trong bệnh viện tâm thần suốt đời mới là lựa chọn tốt nhất."
Đối mặt với những gì Dịch Đông Lai nói về mình, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghĩ đến vô số Binh Gia đã chết, còn có Huyền Tẫn lúc hấp hối, hắn lập tức cắn răng: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ta không thể thua! Nếu ta thua, mọi chuyện sẽ kết thúc!"
"Được, rất tốt." Dịch Đông Lai gật đầu đồng ý, dường như không quá bất ngờ đối với thái độ của Lý Hỏa Vượng: “Giờ thì, Lý Hỏa Vượng, cậu nhìn tôi này, nhìn vào mắt của tôi.”
Lý Hỏa Vượng làm theo.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Dịch Đông Lai chậm rãi nói với mình:
“Quý Tai, ngươi có biết ta là ai không? Có biết vì sao nhờ ta giúp đỡ mà ngươi có thể trở thành Tư Mệnh không?"
Lý Hỏa Vượng nhìn Dịch Đông Lai, chậm rãi lắc đầu.
Dịch Đông Lai đột nhiên đứng dậy, một tay cầm chậu cây, một tay cầm quả táo, hét lớn với Lý Hỏa Vượng: "Ta là Đại Na! Chính là thế giới Ngũ Trí!”
“Phụt!”
Tiếng cười nghẹn lại nháy mắt làm gián đoạn việc chữa trị của Dịch Đông Lai, Lý Hỏa Vượng và Dịch Đông Lai đồng thời nhìn Ba Nam Húc đã không thể nín cười.
“Xin lỗi, xin lỗi, hai người tiếp tục đi.” Ba Nam Húc nhìn thấy khuôn mặt của họ là muốn bật cười, quay lưng đi nhưng vai còn run rẩy.
Dịch Đông Lai quay đầu lại, tiếp tục nhìn Lý Hỏa Vượng, thâm ý nói: "Quý Tai, nhìn rõ ràng! Ta chính là thế giới này! Ta mới là Đại Tư Mệnh!”
Lý Hỏa Vượng nhìn Dịch Đông Lai trước mặt, do dự một lát: "Những lời ngươi nói đều là sự thật sao? Ngươi thật sự là Đại Na sao? Nhưng vấn đề là Đại Na đã phát điên rồi!"
“Quý Tai! Ngươi còn chưa hiểu sao? Đại Tư Mệnh không có quá khứ càng vô địch! Ta định sẵn sẽ điên, nhưng không phải bây giờ!"
"Ha ha ha ha!" Tiếng cười chói tai lại vang lên, Ba Nam Húc tựa đầu vào vai em trai, ngoác mồm cười suýt xỉu.
Dịch Đông Lai đặt hai thứ cầm trên tay xuống, vẻ mặt có chút tức giận: "Việc điều trị của tôi không thể tiếp tục nếu như thế này. Nếu muốn chữa trị cho Lý Hỏa Vượng, tôi cần một môi trường tuyệt đối yên tĩnh."
Triệu Sương Điểm đá Ba Nam Húc một cước nói: "Tiếp tục đi, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Dịch Đông Lai nhìn đám người xung quanh, thở dài: “Ở đây rộng quá, vào thư phòng của tôi đi.”
Nói xong Dịch Đông Lai cúi xuống nhặt táo và chậu cây lên, Lý Hỏa Vượng giúp cầm bát và nĩa, đi theo anh ta.
Mới đi được hai bước, Dịch Đông Lai nhét táo và chậu cây cảnh vào ngực Lý Hỏa Vượng:
“Cậu vào thư phòng trước, tôi đi vệ sinh.”
Dịch Đông Lai đi vào buồng vệ sinh, Ba Thành Thanh lập tức vào theo, nhìn chăm chú vào anh ta.
Lý Hỏa Vượng nhìn bốn món đồ trong ngực, trong lòng thầm nghĩ: "Dịch Đông Lai thật sự là Đại Na sao? Nếu anh ta là Đại Na, bốn món này tượng trưng cho cái gì? Tại sao anh ta lại đưa cho ta?”
“Chờ đã, có khả năng anh ta không phải Đại Na, anh ta chỉ giả vờ là Đại Na chữa bệnh cho ta.”
"Nhưng anh ta hắn không phải Đại Na, vậy anh ta là loại hình chiếu nào? Anh ta định chữa cho ta bằng cách nào?”
Thư phòng của Dịch Đông Lai trông giống như một căn phòng rộng hai mươi mét vuông, bức tường bên trái đầy sách y học, bên phải có một chiếc ghế sofa màu kaki, ngoài ra không có cái gì khác, vô cùng đơn giản.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở thư phòng suy tư vấn đề này, trong một chốc cực kỳ rối rắm.
"Nhưng vấn đề là hiện tại anh ta đang chữa cho ta, nếu ta muốn có hiệu quả như lần trước thì phải chăng nên giả vờ tin lời của đối phương?”
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng phát hiện xung quanh không có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên mới kinh ngạc phát hiện Dịch Đông Lai và người khác cư nhiên không có tiến vào.
"Chuyện gì xảy ra?”
Lý Hỏa Vượng buông bốn món đồ đang ôm đặt xuống sofa, đi hướng cửa thư phòng.
Nhưng Lý Hỏa Vượng mới bước tới thì thấy mọi người đang lao về phía thư phòng.
Khi Dịch Đông Lai và Lý Hỏa Vượng lướt qua nhau, hắn thoáng nghe tiếng kêu gọi:
“Lý ... ... Mau ... Tỉnh ... Tỉnh ... ".
Lý Hỏa Vượng nghe vậy toàn thân run lên, không thể tin lùi về sau, như gặp phải dã thú, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Dịch Đông Lai ở trước mặt:
“Anh vừa mới nói cái gì?!"
"Cái gì?" Dịch Đông Lai nhướng mày, giống như không hiểu Lý Hỏa Vượng muốn biểu đạt cái gì.
"Không phải anh sao? Vừa rồi anh không nói gì sao?"
"Không." Dịch Đông Lai trả lời rất dứt khoát.
"Nếu không phải anh ... nếu không phải thì chỉ có một khả năng. Giọng nói vừa rồi thuộc về Cao Trí Kiên ở bên kia! Không hay rồi! Cao Trí Kiên đang gặp nguy hiểm!" Lý Hỏa Vượng bỗng cất cao giọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận