Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1427: Tâm Tố

Bỗng nhiên Nhị Thần quay đầu, biểu cảm hoảng sợ nhìn về phía bóng tối hướng đông, chỉ hướng Hỗn Độn nói:
“Mau nhìn! Nó đi ra! Minh Cẩu kia sắp đến!”
Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả Tâm Tố, một con Minh Cẩu thân thể thối rữa, toàn thân bốc khói đen đi ra, toàn thân tràn ngập tử kỳ, khiến người nhìn từ xa đã sợ hãi.
Khi thấy con chó mà Nhị Thần nói xuất hiện ở trước mặt mình, Bạch Linh Miểu đã hiểu chuyện này xảy ra, cô nhìn Sổ Sinh Tử trong tay, trên mặt lộ ra cay đắng tuyệt vọng.
Bạch Linh Miểu thả tay ra, Sổ Sinh Tử to lớn chậm rãi trượt từ người cô xuống đất.
"Nàng lừa các ngươi ... " Bạch Linh Miểu mất hồn mất vía nói.
"Cái gì?!"
Bạch Linh Miểu nâng lên đầu ngón tay run run chỉ hướng Minh Cẩu ở trước mặt:
“Địa phủ căn bản không có thứ này, vừa rồi nàng ta thuận miệng biên ra Minh Cẩu.”
“Nàng thuận miệng nói nhưng thứ đó thật sự đi ra, chẳng lẽ các ngươi còn không phát hiện cái gì sao?"
Bạch Linh Miểu thống khổ khép mắt lại ôm đầu của mình hô to: "Căn bản không có âm tào địa phủ! Cũng căn bản không có Sổ Sinh Tử quyết định sống chết của con người! Các ngươi bị lừa, con chó này, Sổ Sinh Tử này, còn có âm tào địa phủ đều là các ngươi tu ra!"
"Các ngươi là Tâm Tố, các ngươi cho rằng nó là thật, cho nên tất cả điều này mới giống y như thật, chỉ cần các ngươi cho rằng tất cả điều này là giả thì chúng nó đều sẽ biến mất!"
Lời này giống như một cây búa tạ giã vào ngực các Tâm Tố, một làn gió thổi qua bốn phía, thân thể của chín vị Phán Quan dần biến thành trong suốt, dù bọn họ không ngừng viết vẽ Sổ Sinh Tử nhưng không có ai chết, cuối cùng bọn họ biến mất ngay trước mắt mọi người.
Không chỉ có Phán Quan biến mất, âm sai quỷ tướng đứng quanh vây xem, toàn bộ âm ty, cuối cùng là con Minh Cẩu biến mất.
Nhìn Sổ Sinh Tử biến mất, Bạch Linh Miểu khóc thành tiếng, nước mắt thấm ướt dải lụa bịt mắt, nhỏ tí tách xuống đất.
Nhị Thần trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn, cuối cùng thở dài quay người qua, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm Bạch Linh Miểu, nhỏ giọng an ủi.
Hai người chung thân thể, đôi khi chuyện của đối phương là của mình.
"Ta ... Ta thật sự ... " Bạch Linh Miểu nghẹn ngào nói: “Vừa rồi ta thật sự nghĩ ... có thể thông qua Sổ Sinh Tử sống lại bọn họ. Ta cảm giác bọn họ dường như lại chết một lần trong lòng ta.”
"Ta biết, ta biết, đừng khó chịu, vui lên đi, nhìn xem, chúng ta mang về mười một Tâm Tố.” Lúc này Nhị Thần không thể làm gì nhiều, chỉ có thể dùng lưỡi rắn phân nhánh liếm sạch nước mắt.
Bạch Linh Miểu giờ phút này tim như bị dao cắt, nhưng nghĩ đến bên ngoài cục diện căng thẳng, cô lắc đầu cố gắng giấu cảm xúc vào lòng.
Bạch Linh Miểu hít sâu, nói với Tâm Tố khác:
“Đi ra ngoài, ta mang các ngươi ra ngoài, khiến các ngươi thoát khỏi chuỗi ngày ta mang các ngươi ra ngoài, khiến các ngươi thoát khỏi này, mặc kệ là ai lừa các ngươi, chỉ cần các ngươi biến thành phàm nhân thì sẽ không còn ai lừa các ngươi nữa.”
Nhìn chấp niệm nhiều năm của mình tan thành bọt nước, trên mặt các Tâm Tố tràn đầy biểu cảm phức tạp, mặc kệ trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, cuối cùng bọn họ đều không nói một lời theo Bạch Linh Miểu đi trở về.
Tùy theo bọn họ đi trở về, dọc đường không có quỷ môn quan, đường Hoàng Tuyền nào nữa, càng không có cầu Nại Hà, bên trong là bọn họ tu ra, bên ngoài cũng đều là bọn họ tu ra.
Có lẽ một Tâm Tố không thể làm ra quy mô lớn như vậy được, nhưng mười một Tâm Tố lại có thể tu nơi này y như thật.
Thứ duy nhất hơi khác với thực có lẽ là bọn họ cũng không biết hình dạng của âm tào địa phủ, tất cả cảnh tượng chỉ là góp nhặt từ tin vỉa hè.
Quay lại mảnh phế tích kia, Bạch Linh Miểu dọc theo con đường trở lại nơi đã đến.
Nhưng Bạch Linh Miểu không vào tầng hầm, cô ngừng lại ở bên ngoài.
"Các ngươi chờ ta một chút, bây giờ ta làm phép, chờ ta niệm chú xong, vị trí trước mặt ta sẽ vỡ ra một cái lỗ, xuyên qua lỗ là mọi người có thể đi ra khỏi nghiệp chướng của Tâm Trọc.”
Bạch Linh Miểu nói xong ngồi xếp bằng, tay bắt ấn Liên Hoa, bắt đầu tụng:
"Vũ mạn đà la, mạn thù sa hoa, chiên đàn hương phong, duyệt khả chúng tâm... Dĩ thị nhân duyên, địa giai nghiêm tịnh..... Thì tứ bộ chúng, hàm giai hoan hỉ, thân ý khoái nhiên, đắc vị tằng hữu... . Mi gian quang minh, chiếu vu đông phương, vạn bát thiên thổ, giai như kim sắc... ."
Tiếng niệm chú của Bạch Linh Miểu dần vang to, không gian trước mặt cô bắt đầu dao động, giống như hai luồng lực lượng đang đối kháng.
Tiếng niệm kinh của Bạch Linh Miểu càng lúc càng lớn, dao động cũng càng mãnh liệt, theo tiếng niệm kinh ngừng, có tiếng lưu ly vỡ, một cái lỗ hình tròn xuất hiện ở bên ngoài, phía bên kia là tổng đường khẩu của Bạch Liên Giáo trong Thượng Kinh Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận