Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 708: Vui vẻ (2)

Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng hơi ngây ra một lúc, chính mình năm nay dường như mới chỉ là mười tám tuổi mà sao nghĩ già thế?
So với thân thể trẻ tuổi này, dường như hắn càng thích hợp thân thể lớn tuổi hơn ở bên kia.
“Nhưng nói đến thì có phải là bởi vì bên kia một ngày thiếu hai tiếng so với bên này, nên thân thể mới lớn tuổi hơn bên này chăng?”
"Đợi đã ... có khi nào đại biểu cho, thật ra hai bên đều là chân thực?”
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày suy tư vấn đề này, nhưng không có chứng cứ phỏng đoán nào khác, cuối cùng có lẽ như bèo không rễ.
"Thôi, nếu xác định dùng tu chân để biến bên này thành thật thì suy nghĩ nhiều nữa làm gì.”
Thấy Tôn Hiểu Cầm đang cầm một điện thoại cũ màn hình rạn nứt mở VIP cho một phần mềm di động, Lý Hỏa Vượng vội ngăn lại:
“Mẹ, đừng nhấn vào, lãng phí tiền, con sắp về rồi!”
Tôn Hiểu Cầm nghe lời này, nụ cười trên mặt dần biến mất:
“Nhanh vậy? Mới ăn một bữa cơm đã đi? Con trai, hiện tại con thật sự có thể khống chế chính mình khi nào thanh tỉnh rồi sao? Có phải đây là dâu hiệu của khỏe mạnh không?”
“Gần như vậy, mẹ, cơm chiều ba ngày sau con lại đến cùng mẹ.”
Tôn Hiểu Cầm ngượng ngùng bỏ di động vào túi xách:
“Vậy được rồi, mẹ chờ, con cũng đừng quên."
"Tuyệt đối không quên được. Mẹ này, còn một việc cuối cùng, mẹ có tin tức của Na Na không? Cô ấy hết bệnh chưa?” Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện ra lão đáng yêu nhoẻn miệng cười với mình.
“Na Na khỏe, nghe nói không nằm viện, bác sĩ chỉ cho ít thuốc để về đại học uống.”
“Ài, thật ra nếu không phải bị bệnh của con làm lỡ, để Na Na làm con dâu, mẹ làm mẹ chồng sẽ rất vui, mẹ từ nhỏ đã thích con bé.”
“Mẹ đừng lo, chờ con hết bệnh nhất định theo đuổi Na Na về làm con dâu cho mẹ.”
“Ôi chao, con trai của mẹ từ khi nào dẻo miệng như thế, được, mẹ chờ uống rượu mừng của con trai!” Tôn Hiểu Cầm vừa rồi trên mặt có chút lo lắng lại lần nữa vui vẻ lên.
Khi thế giới quanh Lý Hỏa Vượng dần ngưng tụ, hắn trở về thế giới đen ngòm không ánh sáng, tuy đã bị mù một khoảng thời gian, nhưng hắn vẫn có chút thích ứng không được.
"Lý Tuế?" Lý Hỏa Vượng vươn tay tới trước.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng sờ được một bàn tay kỳ lạ khớp xương nhô ra, móng tay sắc bén mà nhớp nháp:
“Ta ở đây, phụ thân.”
"Đi đi, mang ta về thôn.”
“Phụ thân mới rồi nhặt dưới đất ...”
“Vừa rồi ta ăn canh trứng gà!" Lý Hỏa Vượng trực tiếp đánh gãy lời của Lý Tuế, lặp lại: “Vừa rồi ta ăn canh trứng gà."
Lý Tuế suy nghĩ một hồi thì mở miệng hỏi:
“Vậy hả, ở đâu? Ta cũng muốn ăn.”
“Được, về thôn trước, về thôn rồi kêu Dương Tiểu Hài nấu cho ngươi. Mẹ, đừng ở đây xem, bây giờ con bận việc không tỉnh táo được, cơm chiều ba ngày nữa chắc chắn con đến.”
Dưới sự dẫn dắt của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng dọc theo đường núi quay về đại viện Bạch gia.
Quay về chỗ ở, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế, gọi lại Lý Tuế định đi nhà bếp:
“Tháo vải bịt mắt của ta xuống, nhìn xem mắt của ta khôi phục thế nào rồi."
Đợi Lý Tuế nhẹ nhàng cởi vải thưa xuống, một luồng sáng bắn vào bóng tối khiến Lý Hỏa Vượng híp mắt lại, quá sáng.
Đợi hắn lại lần nữa chậm rãi mở mắt ra phát hiện thế giới của mình rốt cuộc khôi phục bình thường, mắt hết mù.
Lý Hỏa Vượng nhìn mái ngói đen bên ngoài cửa sổ, hắn tập trung chú ý vào Lý Tuế.
Lý Tuế tháo mũ, cởi áo tơi, Lý Hỏa Vượng nhìn trọn vẹn hình dáng mới của nó.
Bộ dạng của Lý Tuế về tổng thể không khác nhiều với trong tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng, điểm khác biệt duy nhất là đáng sợ khủng bố hơn.
Thân thể của Lý Tuế không rắn chắc, có một số nơi thậm chí bị rỗng, thế cho nên một ít khí quan đều sẽ bại lộ ở bên ngoài.
Thân thể của Màn Thầu rất hiển nhiên là không đủ chống đỡ Lý Tuế, chỗ xương nứt bị xúc tu màu đen quấn lấy.
Tuy nói con gái của mình như vậy là không tốt, nhưng hiện tại trông nó rất dọa người.
Lồng ngực của Lý Tuế phập phồng, mỗi lần như vậy có thể từ khe hửo vỡ ra nhìn thấy một cuốn sách bị bọc trong máu thịt.
Lý Hỏa Vượng nhớ đó là từ điển phù lục mà mình đưa cho Lý Tuế.
“Sao vậy phụ thân?” Lý Tuế hơi hoang mang tại sao Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm như thế.
"Không có gì, chỉ muốn nhìn ngươi.” Lý Hỏa Vượng vươn tay vỗ đầu của nó.
“Đi thôi, tìm Tiểu Hài xin canh trứng gà, tiện thể kêu vài người đến đây cho ta.”
Trong Ngưu Tâm Thôn sau khi ăn cơm chiều là giờ nghỉ ngơi, không ai đi lung tung, cho nên Lý Hỏa Vượng muốn tìm người rất nhanh đã đến đông đủ.
Cao Trí Kiên vóc dáng cao lớn, Xuân Tiểu Mãn người đầy lông, Triệu Ngũ bả vai một cao một thấp chống gậy, Cẩu Oa trên mặt chỗ xanh chỗ trắng, những người này đều là sư huynh đệ cùng hắn ra sống vào chết.
Trừ bốn người ra còn có Dương Tiểu Hài lùn hơn người khác một khúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận