Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 704: Liệt (1)

Ngô phu tử đi một lúc đến từ đường Bạch gia, bước chân trở nên nhẹ rất nhiều.
Ở lại trong thôn khó tránh nghe thấy nhiều lời đồn thất thiệt, nghe nói trong từ đường này từng có nhiều người đột tử.
"Lão phu chính là người đọc sách, một thân hạo nhiên chính khí, không nói quái lực loạn thần, chư tà lui tránh!" Ngô phu tử nói chuyện không đầu không đuôi, trong lòng không ngừng an ủi chính mình.
Ngô phu tử đi qua từ đường Bạch gia, vừa thở phào một hơi thì thấy một chiếc mặt nạ gỗ bỗng chạy ra từ trong bóng tối.
Ngô phu tử mới la lên đã bị một bàn tay gỗ đỏ bịt lại:
“Đừng ồn ào, không định giết ngươi, ta đến tìm người, ngươi biết Nhĩ Cữu ở chỗ nào trong thôn không?”
Liễu Tông Nguyên nhìn phu tử đứng cứng ngắc như khúc gỗ, lại lần nữa đặt câu hỏi: "Như thế nào? Không biết? Là người mặc đạo bào màu đỏ, luôn thích cõng hai thanh kiếm sau lưng.”
Nhìn phu tử dùng ngón tay run rẩy chỉ phương hướng, Liễu Tông Nguyên xem thường liếc qua cái quần ướt đẫm kia, xoay người đi hướng đó.
Liễu Tông Nguyên mới đi không lâu thì cửa sổ trên tầng hai của một đại viện mở ra: “Liễu huynh, ta hiện tại hành động không tiện, ngươi tiến vào tán gẫu nào.”
Liễu Tông Nguyên nhanh nhẹn như khỉ đạp vách tường, tay phải móc một cái trực tiếp chui vào.
Vừa mới tiến vào, hắn ta liền trông thấyđạo nhân áo đỏ ngồi chễm chệ ở đó, một con súc sinh tróc da khiến người hãi hùng yên lặng ngồi xổm bên tay trái của hắn, con mắt không có mí nhìn chăm chú vào Liễu Tông Nguyên.
“Lâu không gặp Liễu huynh khỏe chứ?”
Nghe thấy Nhĩ Cửu hỏi thăm Liễu Tông Nguyên mới khôi phục tinh thần, nhìn về hướng con mắt của hắn bị vải trắng che.
“Mắt ngươi bị sao vậy?”
“Phát sinh chút chuyện trong thiên tai cho nên mắt mù rồi, không sao, bị thương nhẹ, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, Liễu huynh cư nhiên lại đến."
“Thì bởi vì nhận được thư của ngươi liền chạy tới, ngươi ở chỗ này nên không biết, bên ngoài rất loạn.”
“Đúng rồi, tại hạ cũng đoán được, về thiên tài lần này chỗ Liễu Tông Nguyên có tin tức gì không? Hai năm ngắn ngủi mà hai lần thiên tai, e rằng là dấu hiệu của điềm xấu.”
“Ài.” Liễu Tông Nguyên thở hắt ra, ngồi xuống cạnh Lý Hỏa Vượng: “Không cần ngươi nói, chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được, ta nghe ngóng được thật ra trước khi thiên tài này phát sinh thì đám đại nhân của Giam Thiên Tư đã sớm biết."
"Bọn họ trước tiên biết? Giam Thiên Tư không phải có chức trách xem trời sao? Nếu trước tiên biết thì tại sao không ngăn cản? Hay là bọn họ chỉ có thể làm được tới mức độ như lúc trước?”
Bốp!
Liễu Tông Nguyên buồn nản vỗ tay một cái:
“Ngươi cho rằng bọn họ không làm gì sao? Ngươi nghĩ ở khu vực Tâm Tố Bắc Phong, trận thế lớn như vậy là dùng để chơi đồ hàng à? Ài, thì bởi vì đám khốn kiếp Tọa Vong Đạo quậy hư hết!”
Lý Hỏa Vượng ở trong bóng tối nghe Liễu Tông Nguyên nói xong chân mày dần cau:
“Ý Liễu huynh nói lúc trước ở Thượng Kinh, đám Giam Thiên Tư bày đại trận điện vàng kia là vì ứng đối thiên tai?"
Lúc ở Thượng Kinh tuy Lý Hỏa Vượng có tham gia vào, nhưng hắn hoàn toàn bị Bắc Phong hấp dẫn chú ý, căn bản không rảnh suy nghĩ hoàng đế Đại Lương và Giam Thiên Tư hợp sức với nhau rốt cuộc là vì cái gì.
Xong chuyện rồi Lý Hỏa Vượng có suy đoán lung tung, còn cho rằng hoàng đế Đại Lương làm rầm rộ như vậy là vì chính mình đắc đạo thành Tiên.
Hiện tại xem ra, tình huống vừa vặn trái ngược, Giam Thiên Tư và hoàng đế Đại Lương muốn dùng mắt của Thần Sơn Quỷ để đối kháng thiên tai thiên cẩu ăn mặt trời.
Về chuyện toàn bộ Đại Lương rốt cuộc đang phát sinh cái gì, Lý Hỏa Vượng trong một chốc suy nghĩ trở nên thanh tỉnh rất nhiều, nhưng rất nhanh trong lòng hắn lại nổi lên một chút hối hận.
Trong sự kiện Thượng Kinh, hắn ở bên trong dường như đảm đương thân phận không được chính diện lắm.
Nhưng trước đó Giam Thiên Tư không để lộ chút tiếng gió, sao Lý Hỏa Vượng biết Giam Thiên Tư thật sự bày đại trận là vì giúp thiên hạ thương sinh thoát khỏi thiên tai.
Tác phong thường ngày của Giam Thiên Tư thật sự khiến hắn không cách nào nghĩ theo chiều hướng này.
“Không, Lý huynh, chuyện này ngươi không sai, là lỗi của tiểu sinh.” Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng tai hướng về chỗ Gia Cát Uyên phát ra âm thanh.
"Chuyện này từ đầu tới đuôi đều là sai lầm của tiểu sinh, là ta bị Tọa Vong Đạo lừa.” Trong giọng nói của Gia Cát Uyên mang theo tự trách cùng bi thống.
“Từ lúc chém Bạch Bản e rằng ta đã lọt vào tròng của Tọa Vong Đạo, không chừng tiểu hoàng đế xác sống Đại Tề cầm giữ triều chính cũng là thủ đoạn của Đại Tề Tọa Vong Đạo, Tọa Vong Đạo cùng phối hợp."
"Bọn họ làm như vậy không phải vì báo thù cho Bạch Bản đã chết, mà muốn mượn dùng thân phận Tâm Bàn của ta, khiến hai bên Tọa Vong Đạo hội hợp, sau đó lừa ra Đấu Mẫu, cướp đi con mắt Thần Sơn Quỷ của Giam Thiên Tư.”
Sau khi nghe được tin tức của Liễu Tông Nguyên, Gia Cát Uyên làm đương sự đào móc ra tin tức nhiều hơn Lý Hỏa Vượng rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận