Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 122: Nhà kho (2)

Dường như đã nghĩ đến chỗ đau lòng, thiếu niên đột nhiên càng khóc to hơn.
Nghe thấy tiếng khóc chói tai, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhăn mặt, buông tay phải xuống.
“Xoẹt” “Á!” Một tai của thiếu niên vừa mới còn khóc lóc thảm thiết lập tức bị cắt lìa.
"Dẫn đường! Ta bảo ngươi dừng lại sao?” Trong tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng mang theo chút bạo ngược.
Cảm nhận được phía sau có người nhẹ nhàng kéo ống tay áo của mình, Lý Hỏa Vượng cáu kỉnh liền khoát ra.
"Muội thương hại hắn ta? Muội nghĩ hắn ta là kẻ si tình? Sao muội không hỏi xem người vợ này từ đâu tới?”
Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, người thiếu niên uất ức nói: “Là cha ta cướp về, nhưng vợ của những người khác trong trại cũng đều là do cướp về cả, ngay cả bà ta, mẹ ta, cũng là do cướp về.”
Bạch Linh Miểu há miệng, nhìn thi thể phụ nữ xung quanh với vẻ khó tin.
Nhìn thấy thanh trường kiếm còn dính máu của mình kia lại lần nữa được giơ lên, thiếu niên lập tức run rẩy toàn thân, vội vàng đứng dậy và tiếp tục dẫn đường.
Thấy Bạch Linh Miểu có chút sợ hãi, Tiểu Mãn ở một bên đi đến bên cạnh cô ấy, dùng bàn tay mọc lông đen vịn lấy vai cô ấy, ôm sát vào lòng mình và an ủi: “Phụ nữ trong hang ổ trộm cướp đều như vậy, đừng nghĩ quá nhiều.”
"Nhưng tại sao bọn họ không chạy trốn? Tại sao bọn họ lại cùng những người đó cướp người? Bọn họ cũng là bị cướp về mà.”
Lúc này, Bạch Linh Miểu cảm thấy không thể tin được, cô ấy còn nhớ lúc đó trong đám người cướp bóc có cả phụ nữ.
"Chạy đi đâu? Nơi này xung quanh toàn là nước, bọn họ có chạy đi đâu cũng không thoát, không nghe lời thì đều bị giết chết rồi, thực ra, con người và con chó đều giống nhau, đều có thể huấn luyện được.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía những Dược Dẫn khác phía sau người, nhưng không biết được câu này là do ai nói ra.
"Nè…"
Ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo theo cậu thiếu niên này, bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà được khóa bằng khóa đầu hổ.
Thấy xung quanh không còn là nhà lau sậy nữa mà đã biến thành căn nhà gỗ, nơi này có lẽ được coi là địa điểm tương đối quan trọng trong trại.
“Keng!” Cùng với ánh lửa bắn tung tóe, khóa đầu hổ bị cắt làm đôi.
Một chân đá cửa ra, Lý Hỏa Vượng đẩy thiếu niên lên phía trước người mình, lao vào phía trong.
Đây rõ ràng là một nhà kho, trên tủ gỗ xếp từng hàng ngay ngắn, phía trên toàn bộ là những hộp gỗ lớn.
Sau khi thiếu niên mở hộp ra, trong phòng lập tức sáng lên không ít, trong chiếc hộp này đều là bạc vụn.
Hết hộp này đến hộp khác được mở ra, mỗi khi mở ra một hộp, những người khác đều không nhịn được mà kinh hô.
Ngoài số bạc này, còn có nhiều đồ trang sức bằng vàng bạc, xem ra là cướp từ trên người phụ nữ.
Ngoài ra còn có không ít của cải có giá trị như tơ lụa, thỏi sắt và sách vở… Toàn bộ căn phòng chất đầy những thứ mà thủy tặc cướp được trong những năm nay.
"Trời ạ, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Số này có thể cưới được bao nhiêu vợ chứ?” Nhìn thấy những thỏi bạc trắng trước mắt, giọng nói của Cẩu Oa bắt đầu run lên, trong mắt càng đầy vẻ tham lam.
Sự chú ý của Lý Hỏa Vượng không nằm ở những thứ vàng bạc kia mà nằm ở mấy cuốn sách.
Tùy ý lật xem, phát hiện chỉ là một số sách giác ngộ và một vài quyển kinh Phật để khai sáng.
"Cách dùng đồng nam đồng nữ để gọi hà bá trước đó của ông già kia xem ra không phải là học được từ sách vở, chẳng lẽ cách thức kinh tởm này cũng là truyền miệng?”
Vào lúc Lý Hỏa Vượng tiếp tục lật tìm, cậu nhìn thấy một cuốn sách ở phía dưới cùng, nhất thời sững sờ.
Hai tay cầm lấy quyển sách kia, Lý Hỏa Vượng nhíu mày xem mấy chữ trên bìa sách, cố gắng suy nghĩ gì đó.
"Đây... là chữ gì vậy?”
"Lý sư huynh, bây giờ chúng ta chuyển hết đồ trong hộp ra sao? Dường như không lấy được nhiều như vậy.” Bạch Linh Miểu đi tới và nói.
Lý Hỏa Vượng đưa bản kinh thư trong tay ra, bày ra với thiếu nữ tóc trắng trước mặt.
"Muội xem chữ trên quyển sách này. Có biết đây là chữ gì không?”
Trong mắt Bạch Linh Miểu lộ ra chút mơ hồ: “Lý sư huynh, muội không biết chữ.”
Cô ấy vừa dứt lời, một giọng nói lắp bắp truyền đến từ sau lưng cô ấy.
"Hoa... Hoa... Hoa Nghiêm Kinh!"
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, nhìn thấy Sỏa Tử đang đứng ngẩn ở đó: “Đệ chắc chắn chữ được viết phía trên này chính là Hoa Nghiêm Kinh?”
"Vâng!"
Có được câu trả lời xác thực, ngón tay Lý Hỏa Vượng từ từ lướt trên từ "Nghiêm", trong mắt lộ ra vẻ mơ màng sâu đậm.
"Đây là chữ Nghiêm sao? Tại sao bây giờ ngay cả chữ Nghiêm mà ta cũng không nhận ra?”
"Không thể để Đan Dương Tử thoát ra ngoài nữa.”
Sau khi xem xét cẩn thận một loạt sự việc xảy ra sau khi Đan Dương Tử xuất hiện, Lý Hỏa Vượng đã đưa ra kết luận này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận