Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1487: Cắt

"Dịch bác sĩ! Nhanh nghĩ biện pháp! Nhanh nghĩ biện pháp đưa ta trở về! Cao Trí Kiên là long mạch, còn là sư đệ của ta! Hắn không thể có nguy hiểm!" Lý Hỏa Vượng sốt ruột xông lên níu chặt cổ áo của Dịch Đông Lai.
"Tôi còn chưa bắt đầu trị liệu, sao có thể khiến cậu lại cảm thụ hoang tưởng được!” Dịch Đông Lai chật vật lùi lại nửa bước, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Lý Hỏa Vượng sốt ruột đứng đó, lo lắng nghĩ biện pháp ứng đối.
Lý Hỏa Vượng bỗng khựng lại, hét to hướng bên cạnh:
"Ta mặc kệ ngươi là ai! Nếu ngươi dám động Đại Lương long mạch! Ngươi có giỏi thì thử xem!”
"Ha ha ha ha!" Tiếng cười cực kỳ sắc nhọn lại vang lên làm đau màng nhĩ của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng lúc này, Lý Hỏa Vượng lại không thèm quan tâm, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Triệu Sương Điểm:
“Dùng máy vi tính của ngươi tính xem rốt cuộc có phải là người của Phúc Sinh Thiên đến tấn công không?”
Triệu Song Điểm chậm rãi lắc đầu: “Lý sư huynh, ta không sao, không có người uy hiếp ta."
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng vào Triệu Sương Điểm.
"Mọi việc không sao hết? Bên Thiên Trần Quốc tạm thời không có người uy hiếp Cao Trí Kiên, nhưng nếu như hắn không bị gì thì âm thanh vừa rồi là của ai?”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng có chút do dự quay đầu lại nhìn Dịch Đông Lai:
“Là anh ta nói? Tại sao muốn cho ta tỉnh lại? Hiện tại ta còn chưa tỉnh sao?"
"Hay nên nói là ... thế giới mà ta cảm nhận bây giờ là giả?"
"Tỉnh ... " Âm thanh chói tai lại lần nữa vang lên, khiến biểu cảm của Lý Hỏa Vượng thay đổi, đau đớn bịt tai lại.
Ba Nam Húc lại cười, giọng cười the thé, Lý Hỏa Vượng nhớ trước kia cô ta không thích cười kiểu này.
"Không ... không ổn! Tại sao cô ấy lại cười? Tại sao Ba Hủy kiểm soát đau đớn lại cười? Rốt cuộc ngươi cười cái gì!" Lý Hỏa Vượng nhào qua, trực tiếp cưỡi lên người Ba Nam Húc.
"Cậu làm cái gì vậy! Càng ngày càng điên rồi."
"Nhanh chóng buông ra!"
“Sao thế này.”
Khi những người khác luống cuống kéo Lý Hỏa Vượng lên, hắn nhìn mặt Ba Nam Húc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói: "Ta biết rồi! Ta cuối cùng cũng biết tại sao ngươi lại cười! Nhất định là ở đâu đó có cực khổ tột độ đang lấy lòng ngươi! Ba Hủy, ta hiểu rõ ngươi! Bởi vì ngày xưa ta đã làm như vậy!"
Có thể khiến Ba Hủy cười thành như vậy tuyệt đối không phải thống khổ bình thường, loại đau đớn này vượt xa hắn tưởng tượng.
Mặc dù bị Lý Hỏa Vượng đánh ngã nhưng Ba Nam Húc không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười trêu chọc nói: “Ha ha ha, nếu cậu muốn lấy lòng tôi thì có lẽ hơi khó đối với cậu, một thằng nhóc trung học nhưng thân hình tiểu học.”
“Bớt nói nhảm đi! Rốt cuộc ngươi đang làm gì! Trả lời ta! Rốt cuộc lại phát sinh cái gì! Đau đớn này đến từ đâu?”
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang định nhìn xung quanh thì toàn bộ thư phòng và mọi người cùng biến thành một bãi cát rơi xuống đất.
Cao Trí Kiên thì vẻ mặt ngạc nhiên đang đứng cách đó không xa, nhìn Lý Hỏa Vượng đang cảm xúc không ổn định: "Lý sư huynh ... Ngươi không sao chứ?"
Hắn trở về, không biết từ khi nào hai bên lại đổi về.
"Suỵt ... đợi một chút ... để ta nghĩ lại, để ta suy nghĩ!” Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt giãy giụa giơ hai tay không ngừng đập mạnh vào đầu, đau đớn có thể khiến đầu óc của hắn tỉnh táo lại.
Ngay khi đầu hắn đang chảy máu, cơ thể của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lóe lên và biến mất, lại hình thành ở trước mặt Cao Trí Kiên:
"Mười lăm long mạch hiện tại ở đâu? Còn chưa đưa đi đúng không?”
"Vẫn chưa, Lý sư huynh không đưa thì không ai đưa được, đều khoanh tròn trong hoàng miếu. Lý sư huynh hỏi long mạch làm gì?"
"Ta muốn đi đến Bạch Ngọc Kinh! Ta muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra!" Lý Hỏa Vượng trông hơi điên cuồng nói xong chộp vai của Cao Trí Kiên, chân phải cất bước trực tiếp về hoàng thành Đại Lương.
Khi đến trước hoàng miếu, tùy theo Lý Hỏa Vượng hai tay vỗ mặt đất, gầm lên một tiếng, vang tiếng nổ điếc tai, một cây cổ thụ Thanh Đồng siêu khổng lồ đâm thủng hoàng miếu, những long mạch vặn vẹo treo trên cây cũng nhô lên.
Sáu cánh tay mọc ra từ cơ thể của Lý Hỏa Vượng, cùng tiếng niệm chú của hắn, bắt đầu thi triển Chước Long Tru Tiên Trận.
Long khí vô hình bao quanh Lý Hỏa Vượng, dần bị hắn hút vào trong người, long khí từng khiến thứ nào dính vào đều bị hóa rồng, nhưng không có phản ứng gì trên người Lý Hỏa Vượng tu chân đại thành.
Lý Hỏa Vượng đạp mạnh hai chân, mang theo toàn thân long khí hướng về phía Thiên Ngoại Thiên. Hắn phá tan tầng mây, lại phá mở Thiên Ngoại Thiên ở bên ngoài đàn sao.
Khi Lý Hỏa Vượng xuyên qua đàn sao này thì trên bầu trời xuất hiện một số quái vật dị hình đáng sợ không thể miêu tả.
Khi Lý Hỏa Vượng xuất hiện, những thứ hỗn độn này đều nhìn qua.
Tuy nhiên, bọn chúng dường như đã nhận ra cái gì, lần lượt biến mất, lộ ra ngọc bài hỗn độn không màu lơ lửng trong thiên địa, mấy thứ vừa rồi đều bị ngọc bài này hấp dẫn tìm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận