Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 197: Ác nhân

Gần như cùng một lúc, hai cuốn Đại Thiên Lục nhanh chóng trải dưới đất.
Một bên xé da thịt, bên kia thì cắt đứt ngón út, hai bên trong nháy mắt bắt đầu chiến tranh.
Có Đại Thiên Lục thêm vào, Lý Hỏa Vượng nhìn da thịt bị lột xuống của mình nhanh chóng trải ra trong không trung, giống như một tấm lưới chụp về phía trước.
Ngón út vỡ ra biến dài thành cái dùi xương màu máu bị da thịt của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bao bọc, vô lực rớt xuống đất.
Nhìn thứ nằm dưới đất, Khương Anh Tử phản ứng lại, hai bên đều dùng đều là Đại Thiên Lục công kích, đồng tông đồng nguyên.
Muốn giết đối phương thì phải hiến tế càng nhiều hơn đối thủ.
Phập!
Khương Anh Tử không chút do dự cắt lìa chân phải ném vào Đại Thiên Lục.
Chữ đặc biệt trên thẻ tre màu đỏ bò đầy chân đứt, Lý Hỏa Vượng nhạy bén cảm giác được da đầu tê dại.
"Không được! Có nguy hiểm siêu lớn!”
Lý Hỏa Vượng lập tức nhanh chóng lui về phía sau, từ trong phòng nhảy ra động đá vôi bên ngoài.
Khi Khương Anh Tử đứt tay đứt chân bước đi loạng choạng đuổi theo ra ngoài thì tiếng chuông chói tai bỗng nhiên vang lên.
Chưa đợi nàng làm ra bất cứ hành động, một vị Du lão gia hình thành từ nhiều đường nét nhanh chóng chui lên từ lòng đất.
Anh Tử liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị Du lão gia xuyên qua nửa người.
Nửa người nháy mắt mất đi tri giác, Khương Anh Tử ngã mạnh xuống đất, nhưng nàng không bỏ cuộc, cắn răng bất chấp tất cả giãy giụa muốn đứng lên.
Giây sau, một thanh trường kiếm sắc bén dán cổ của nàng, thắng bại đã phân.
Lý Hỏa Vượng cũng không có lập tức ra tay, ngược lại nhìn khuôn mặt của Anh Tử không dời mắt, cậu gần như rít qua kẽ răng:
“Tại sao? Ta muốn biết tại sao! Phải chăng Áo Cảnh Giáo lấy người thân của nàng ra bắt buộc nàng?”
Cộp cộp cộp!
Lý Hỏa Vượng nghe thấy bốn phía truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên giáo chúng ở trong hang nghe được âm thanh nào đó.
Lý Hỏa Vượng vừa xoay người lại liền thấy Thủ Tam đang tới gần.
"Ngươi cảm thấy như vậy hay lắm sao? Nhiều lần trái với lời hứa, lệnh cho Anh Tử đến đối phó ta! Có bản lĩnh thì đấu ngay mặt đi!”
Lúc này Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn căm ghét Áo Cảnh Giáo, một đám cuồng tự ngược, lật lọng, âm hiểm xảo trá.
Nhưng biểu cảm của Thủ Tam ra ngoài dự đoán của Lý Hỏa Vượng, khuôn mặt cháy đen đó lộ ra hoang mang.
“Không biết ngươi đang nói gì, lão phu chưa từng lệnh cho Nhĩ Cửu ra tay. Trên thực tế, xuống tay với ngươi chẳng những không có bất cứ chỗ tốt cho chúng ta, ngược lại là một việc tương đương nguy hiểm.”
“Ngươi vẫn cố lừa ta! Bằng chứng bày ra trước mắt rành rành mà ngươi còn nói xạo hả!”
Khi Lý Hỏa Vượng biểu thị không tin thì một giọng nữ đột ngột xen vào.
Lý Hỏa Vượng vụt quay lại, cúi đầu nhìn Khương Anh Tử.
Thiếu nữ vẫn nằm sấp xuống đất, dùng ánh mắt u ám độc ác nhìn Lý Hỏa Vượng đăm đăm.
“Ha ha, lúc nãy ngươi hỏi ta tại sao đúng không? Được, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao!” Anh Tử nhìn Lý Hỏa Vượng không dời mắt, nghiến răng nói.
Anh Tử cởi áo xuống, thân thể tàn phá bại lộ ở trong không khí.
"Bởi vì ngươi giết cả nhà ta! Tất cả đau khổ của ta hiện giờ đều nhờ ngươi ban cho!”
Lý Hỏa Vượng đầu tiên là cảm giác vô cùng vớ vẩn, sau đó cho rằng người phụ nữ trước mắt mình điên rồi.
Anh Tử dùng đầu ngón tay run rẩy chỉ một vòng giáo chúng xúm lại.
“Ngươi luôn nói bọn họ là ác nhân, nói bọn họ là súc sinh không có tính người, nhưng bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với ngươi!”
Anh Tử dùng giọng nói khàn khàn hét muốn bể giọng:
“Bốn năm trước là ngươi giết sạch người trong trấn! Toàn trấn với hơn vạn người, đều bị ngươi giết hết! Ở trước mặt ngươi, những gì bọn họ làm sao đáng là ác nhân, bọn họ không xứng với từ đó!”
Nghe lời này giống như có quả bom nổ trên đầu Lý Hỏa Vượng.
Cậu bản năng phản bác:
"Không, tuyệt đối không thể nào! Ta khác với đám rác rưởi các ngươi, ta là người tốt!”
"Ha ha ha! Ngươi người tốt, đúng rồi, ngươi là người tốt lắm!” Anh Tử dùng ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Lý Hỏa Vượng, cười điên cuồng.
“Bà cụ bán đậu hủ, đứa trẻ hàng xóm của ta thậm chí không dám bắt nhền nhện, và phụ mẫu của ta! Ngươi không chớp mắt cái nào đã giết sạch! Kết quả ngươi lại nói ngươi là người tốt!"
Nhìn thù hận cô đặc trong mắt nàng, trong lòng Lý Hỏa Vượng sản sinh một chút dao động.
Lý Hỏa Vượng cố gắng tìm kiếm ký ức của mình, lục lọi trí nhớ bốn năm trước, phát hiện chính mình căn bản không có xuyên qua, chính mình cũng không có phát bệnh.
Một việc ấn tượng sâu nhất là cậu tham gia hội thể thao, cùng người khác đổ mồ hôi trên sân thể dục náo nhiệt.
"Không, ta không có! Căn bản không thể nào! Bốn năm trước ta vốn chưa xuyên lại đây ... đúng không?”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhận ra cái gì.
Cảm giác được trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng có chút dao động, vẻ mặt của Anh Tử bỗng trở nên dữ tợn, nhẹ phẩy tay, một mảnh lá màu bạc mỏng như cánh ve bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận