Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 120: Bỏ mạng (2)

Vào lúc nghe thấy thanh âm này, Lý Hỏa Vượng lập tức bình tĩnh lại, cậu run rẩy nhắm chặt mắt, từ từ ôm lấy thân thể mềm mại này vào trong vòng tay mình.
Dần dần, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh trở lại.
Cậu chậm rãi buông ra, lại nhìn về phía Bạch Linh Miểu, hít sâu một hơi và nói: "Được rồi, huynh không sao rồi, những người khác đâu? Muội có nhìn thấy những người khác không?”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu yên lặng gật đầu, hốc mắt cô ấy có chút đỏ, kéo Lý Hỏa Vượng đi đến bên hòn đảo.
Rất nhanh, ở trên bờ, cậu nhìn thấy những Dược Dẫn khác.
Vốn dĩ có bảy đại nhân và năm đạo đồng, nhưng hiện tại chỉ còn lại sáu đại nhân và ba đạo đồng nữa, hơn nữa những người còn lại cũng không phải toàn bộ đều có thể động đậy.
Bạch Linh Miểu buồn bã nói trong run rẩy với đôi môi tím tái vì lạnh: "Tôn sư đệ có kỹ năng bơi giỏi hơn muội, bọn muội đã gắng hết sức tìm kiếm người dưới hồ nhưng cũng chỉ tìm được mấy người này, hơn nữa Sỏa Tử... cũng chết đuối rồi.”
Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt mọi người, nhìn khuôn mặt tím tái của Sỏa Tử. Còn có một Dược Dẫn và một đạo đồng khác có sắc mặt giống hắn.
Hai người không tìm thấy và ba người chết đuối. Chuyến đi này, mười hai người mà đã mất mất năm người rồi.
Lý Hỏa Vượng cũng không quá thân thiết với những người này, nhưng dù thế nào đi nữa, bọn họ đều là những người bạn đồng hành sống chết có nhau trong Thanh Phong Quan.
Lúc bình thường nghỉ ngơi, bản thân còn từng nghe về nỗi nhớ mong quê hương, mong mỏi ngày đoàn tụ với gia đình sau khi trở về nhà của những người này.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã kết thúc đột ngột, bọn họ đã chết một cách không đáng.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng âm trầm, cậu quanh quẩn trên bờ, nhìn những người chết đuối, cảm xúc tiêu cực trong lòng vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích.
“Bộp!” Lý Hỏa Vượng hung hăng đá bay một cái đầu máu thịt be bét: "Mẹ kiếp!"
Mình vừa rồi quả thực là đã mất trí rồi! Vậy mà lại cảm thấy áy náy vì đám sát nhân này.
Lý Hỏa Vượng thậm chí còn muốn khiến cho những cặn bã nhân gian này sống lại để mình lại động thủ giết chết một lần nữa.
"Những người này chết chưa hết tội. Chính là đáng chết cả nhà!"
Ngay khi tâm trạng của Lý Hỏa Vượng lại có chút bất ổn, một người đàn ông chưa bao giờ có cảm giác tồn tại trong đám người đã đi tới, giọng nói của cậu ấy mang theo chút áy náy mà nói với Lý Hỏa Vượng: “Lý sư huynh, đệ vốn muốn kéo Sỏa Tử nhưng cậu ấy quá nặng, đệ quả thực không kéo nổi.”
Lý Hỏa Vượng biết cậu ấy, cậu ấy chính là Tôn sư huynh, người mà Bạch Linh Miểu nói là có kỹ thuật bơi giỏi, tên cậu ấy là Tôn Bảo Lộc.
Nhìn bộ dạng chết cóng như con gà nhúng nước của hắn, Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày nói: "Đừng ở lại nơi này nữa, đi vào trong trại tìm phòng bếp mà nhóm lửa trước đi.”
Sự tình đã đến nước này, có nói gì nữa cũng vô dụng, tổng cộng chỉ còn lại mấy người sống như vậy, cậu không thể để cho gió lạnh lại mang đi mấy người nữa.
Một nhóm người cõng thi thể của bạn đồng hành, chậm rãi tiến về phía trại.
Khắp nơi trong trại lau sậy đều đầy máu thịt và xác chết, máu đỏ sẫm chảy khắp nơi, đi trên đường cũng đều dính vào chân.
Ánh mắt của những người khác chuyển động, dường như có lời muốn hỏi, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không muốn giải thích điều gì.
Giữa các ngôi nhà khác nhau là một lối rẽ, Bạch Linh Miểu lập tức sợ hãi và chạy theo sát phía sau Lý Hỏa Vượng.
Đầu của tổ gia gia uy nghiêm trước kia của Nguyên gia bị cắm trên cây sào, miệng há rộng, chết không nhắm mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.
"Là mình cắm ông ta ở đây sao? Mình giết ông ta lúc nào vậy?”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc, nhớ lại một chút nhưng phát hiện ra rằng mình không có ấn tượng gì. Người chết quả thực quá nhiều rồi.
Sau khi tìm kiếm xung quanh một hồi, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy nhà bếp. Nồi sắt trên bếp được cất đi, củi lửa bên cạnh được ném vào, tạo thành một đống lửa.
Một nhóm người vây quanh đống lửa và bắt đầu sưởi ấm, muốn dùng hơi nóng của ngọn lửa xua đi sự lạnh giá trên cơ thể bọn họ.
Lý Hỏa Vượng không đi sưởi ấm, cậu đứng ở trong góc bếp, lẳng lặng nhìn những khuôn mặt tím tái trước mặt.
Cuối cùng, cậu dừng hình trên khuôn mặt vuông chữ điền kia của Sỏa Tử, Lý Hỏa Vượng không ngờ rằng ngay cả hắn - một Sỏa Tử hết sức trung thành cũng đã chết.
Tính cách hắn đơn thuần, thật sự nếu nói ra thì đạo đồng kia còn chín chắn hơn Sỏa Tử.
"Huynh không nên cứ luôn gọi đệ là Sỏa Tử, chí ít phải đặt cho đệ một đại danh, như vậy bia mộ cũng dễ viết hơn một chút.” Lý Hỏa Vượng nhìn thi thể của hắn và lẩm bẩm một mình.
Vào lúc cậu nói ra lời này, đột nhiên nhìn thấy Sỏa Tử toàn thân tím ngắt đột nhiên trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận