Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 278: Thành hôn

Vừa dứt lời, Cẩu Oa ở một bên hát đệm.
"Đúng đúng đúng, ngươi không phải, ngươi không phải."
"Ta thật sự ... Ta thật sự ... Không phải!" Cao Trí Kiên sốt ruột mặt đỏ rực.
Thấy Cao Trí Kiên dường như thật sự có chút tức giận, Triệu Ngũ lo phần đánh xe ngựa lên tiếng:
“Cẩu Oa, đừng trêu hắn nữa, lỡ chọc giận thì sẽ cho ngươi một gậy."
"Lý sư huynh, có vẻ như bên trong đang tổ chức tiệc mừng, đi xem không? Người trong thôn chắc đều ở nơi đó.”
Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn trời hoàng hôn như lửa, gật đầu, mang theo một đám người đi vào thôn.
“Dân tộc của Hậu Thục thật sự có một chút kỳ lạ, thành thân lúc hoàng hôn.”
"Lý sư huynh, chúng ta cũng thành thân vào giờ này đi!”
“Hả? Tại sao?”
“Không sao cả, thói quen vậy thôi.”
Lý Hỏa Vượng vừa đi vừa trò chuyện với nhóm người, chậm rãi thăm dò thôn này.
Nhà thành hôn sẽ không khó tìm, bởi vì một số người trong thôn vác gạo và trứng gà đã chỉ đường cho Lý Hỏa Vượng.
Không chỉ có gạo và trứng gà, một vài người xa hoa thì trong giỏ đặt gà sống và dê.
Loại thứ hai giàu hơn, mặt hãnh diện hơn nên cố ý đi chậm, lắc lư đòn gánh như muốn khoe khoang với người khác.
Đi theo những người này, Lý Hỏa Vượng rất nhanh tìm được nhà thành thân.
Trước cửa ngồi hai sư tử đá, chứng minh nhà này khác với người trong thôn.
Hai người đứng trước cửa tươi cười nghênh khách, trông thấy nhóm người Lý Hỏa Vượng thì vội vàng nghênh đón:
"Mấy vị để xe ngựa ở cửa là được, tiểu sẽ trông chừng cho.”
Khi biết đám người Lý Hỏa Vượng là tiêu sư, xem đơn tiêu thì hai người này chẳng những không có cảnh giác, ngược lại nhiệt tình mời bọn họ ngồi.
Dường như ở chỗ bọn họ, khi thành thân càng đông người tới thì càng hãnh diện.
Thân phận tiêu sư còn có tác dụng bất ngờ này, Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy lựa chọn áp tiêu của mình là chính xác.
Nhưng đối phương làm như vậy có lẽ vì cách ăn mặc của bọn họ, vì chống đỡ gió cát, người ở đây đa số đội mũ và khăn che mặt, chứ ở Tứ Tề thì tuyệt đối sẽ không mời đám người đội mũ vải đen vào bàn.
Ngồi vào ghế chủ của một bàn nhỏ, Lý Hỏa Vượng trước tiên cầm đũa, mỗi món ăn gắp một miếng nhỏ, lén đưa cho Màn Thầu ở dưới gầm bàn.
Tuy rằng làm như vậy có chút khó coi, nhưng Lý Hỏa Vượng da mặt dày không e ngại, cậu càng sợ thôn này là ổ thổ phỉ, trong thức ăn trộn thuốc mê.
Đã trải qua nhiều chuyện lung tung, nếu vấp ngã trước chuyện này thì vui rồi.
Chờ một lúc, thấy Màn Thầu vẫy đuôi nằm trên người mình xin thêm đồ ăn, Lý Hỏa Vượng gật đầu với người khác:
"Ăn đi."
Đường xa vất vả, nhìn thức ăn ngon đầy bàn, đám người bất chấp tướng ăn, nhai ngồm ngoàm.
Lý Hỏa Vượng không ăn, ngược lại bưng nước trà đậm lên uống.
Miệng lở đối với Lý Hỏa Vượng đã cường hóa cảm giác thì mỗi phút giây đều như bị tra tấn, cậu chỉ muốn nhanh chóng hạ hỏa.
Thức ăn của Hậu Thục khác biệt lớn với Tứ Tề ở chỗ ít đồ chay.
Đa số đều là thịt và sữa, bánh bao nướng, bánh táo.
Đồ chay duy nhất chỉ có quả khô đặt trong đĩa xinh đẹp và nước trà, Lý Hỏa Vượng có rất ít lựa chọn.
“Triệu Ngũ, bánh bao nướng này ngon thật, ngoài giòn trong thơm, ăn rất ngon.”
Không phải mọi người đều chỉ lo ăn, Bạch Linh Miểu rướn cổ trắng ngần tò mò nhìn hướng cửa.
Cô ấy thấy tân nương trùm khăn đỏ được người dìu từ kiệu cưới xuống.
Thanh niên mày kiếm anh tuấn ở bên cạnh gõ mạnh vào chiêng đồng, hét lên:
“Tân nương vào cửa! Tài nguyên cuồn cuộn!"
“Hay!”
Nhìn thấy người khác đều đứng lên vỗ tay khen hay, Lý Hỏa Vượng dùng khuỷu tay chọt Cao Trí Kiên ở bên cạnh nhai nuốt như hạm, cũng đứng lên.
Cheng!
Tiếng chiêng lại vang.
“Tân nương bước qua bồn! Náo nhiệt sum vầy!”
“Hay, nói hay lắm!”
Không khí trong sân càng náo nhiệt tưng bừng.
Cheng!
“Tân nương vào nhà, phúc lộc bình an!”
Nhìn những nụ cười vui vẻ xung quanh, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng cũng vui lên.
Sau đó cậu thấy hâm mộ dày đặc trong mắt Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng bóp nhẹ bàn tay mềm mại, Bạch Linh Miểu quay đầu mỉm cười trấn an cậu.
"Lý sư huynh, người khác đều tặng quà, phải chăng chúng ta cũng nên tặng quà? Như vậy mới không thất lễ."
“Được, muội quyết định đi.”
"Chúng ta có thể tặng ít mứt đặc sản của Tứ Tề, ở đây không có thứ đó, vừa đại biểu tâm ý của chúng ta vừa không tốn nhiều tiền.”
Bạch Linh Miểu mới nói đến đây thì tiếng chiêng thứ bốn lại vang:
"Bái! Song Hỉ! Thần!"
"Cái gì!?" Lý Hỏa Vượng cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình: "Hắn vừa mới nói bái cái gì?"
Không khí náo nhiệt ấm áp bỗng chốc biến mất, lạnh lẽo thấu xương chớp mắt bao phủ toàn thân Lý Hỏa Vượng.
Tôn Bảo Lộc trong miệng nhét đầy thịt dê lặp lại từ:
“Lý sư huynh, bọn họ mới nói là bái Song Hỉ Thần.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Hỏa Vượng, đôi người mới bị các thân thích cười vui đón vào sảnh lớn, hành lễ lớn quỳ lạy hướng chữ song hỉ màu đỏ hình tròn trên tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận