Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1179: Biện pháp (2)

“Sao thế? Đám Lạt Ma của Trung Âm Miếu nghĩ ra cách đối phó Pháp Giáo sao?”
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Lạt Ma ra ngoài mời người, hắn cầm tách trà đã lạnh đặt trên bàn lên, uống một hớp.
"Lý sư huynh, tại sao huynh mặc áo đạo sĩ của Huyền Tẫn đại sư?”
Nghe Bạch Linh Miểu ngồi bên cạnh hỏi thăm, Lý Hỏa Vượng cảm thụ áo đạo sĩ trên người, biểu cảm phức tạp suy nghĩ nhiều điều.
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng mở miệng nói:
“Chắc chắn, không sợ lửa đốt.”
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ những chữ quái dị chậm rãi di chuyển trên áo đạo sĩ màu đỏ:
“Huyền Tẫn dù sao đã chết, không cần dùng thứ này nữa.”
Hắn không kiêng kỵ đây là đồ của người chết, chỉ cần có giá trị là có thể sử dụng.
Hơn nữa bộ đồ này có thể biến to biến nhỏ, sau này trước mặt tín chúng Pháp Giáo, Lý Hỏa Vượng có thể đóng giả Huyền Tẫn không chết, lừa Phi Cang.
Ngay lúc này, nhìn thấy Lạt Ma thây khô mang theo một người đi vào, Lý Hỏa Vượng vội vàng đặt tách trà đang cầm trong tay xuống.
Đó là một lão nhân mắt trắng, cầm lá cờ trắng liên tục gõ mặt đất, run rẩy bước tới trước.
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng càn rỡ nhìn lão nhân, nhưng vẫn không nhìn ra người này có lai lịch gì.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng không ngừng suy đoán, lão nhân mắt mù lần mò nằm sấp xuống đất, theo chỉ dẫn của thái giám dập đầu hướng Cao Trí Kiên, sau đó lấy một mai rùa vẽ đầy các hoa văn lộn xộn từ trong bọc hành lý đeo trên lưng ra.
Lão nhân móc đồng tiền mấy văn từ trong ngực ra ném vào mai rùa, lẩm bẩm điều gì đó, lắc mai rùa.
Sau khi lẩm bẩm xong, lão nhân đổ mai rùa xuống đất, sáu đồng tiền mặt phải, hai đồng tiền mặt trái bày ra trước mặt họ.
Hai tay đầy nếm nhăn mò bề mặt đồng tiền, lão nhân vẻ mặt hớn hở quỳ trên mặt đất tùy tiện tìm một hướng dập đầu:
“Bệ hạ, là quẻ đại cát!”
“Trời ơi!” Lý Hỏa Vượng thống khổ dùng hai tay đè đầu mình, trực tiếp đứng lên.
"Các ngươi rốt cuộc đang làm trò gì vậy? Đã lúc này rồi có thể đừng mê tín vậy không? Ngươi xem bói có thể bói chết người của Pháp Giáo sao?!”
Nghe lời của Lý Hỏa Vượng, những người có mặt đều cau mày.
Thanh Khâu Khả Hãn ở một bên mở miệng muốn nói vài điều, nhưng mà bị Cao Trí Kiên ngăn lại.
“Lý sư huynh, bói trước khi đánh trận là truyền thống, huống hồ vị Phù Tô Bán Tiên này học từ danh môn, thuật bói toán rất giỏi. Tuy Phù Tô Bán Tiên không thể giúp chúng ta đối phó Pháp Giáo, nhưng trước tiên biết hung cát tóm lại là có chỗ tốt cho chúng ta."
"A." Lý Hỏa Vượng xoay người lại, đi tới trước mặt người mù già.
“Ngươi có thể bói toán? Ngươi còn có thể bói ra hung cát? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi bái Tư Mệnh nào? Mượn sức mạnh của Tư Mệnh nào?”
Hiên Viên Phù Tô hết sức cung kính với Cao Trí Kiên, nhưng nghe Lý Hỏa Vượng hỏi thì lộ biểu cảm hoàn toàn khác, khuôn mặt già hất lên.
“Người tính mệnh như chúng ta không tin Tư Mệnh, không mượn sức mạnh bên ngoài. Vạn vật có nhân ắt có quả, dù là Tư Mệnh cũng giống như vậy, ta bói tám hào cho số trời, tìm nhân quả giữa Tư Mệnh.”
"Tức là, ngươi có thể dựa vào chính mình, một lão già nửa quan tài đã vùi vào đất, có thể nhìn ra số phận chuyển động từng giây từng phút? Ngươi lợi hại còn hơn Tư Mệnh?”
Lý Hỏa Vượng đã sớm thấy quá nhiều, giờ phút này trong lòng tràn đầy đều là không tín nhiệm.
"Ngươi cũng là người của huyền môn, tại sao không tin số mệnh? Tư Mệnh là gì? Tên như ý nghĩa, kẻ cầm tơ quản vận mệnh, Tư Mệnh cũng có mệnh của mình, mọi thứ đều định sẵn, ta nói đúng không, Lý Hỏa Vượng?”
Nghe thấy đối phương trực tiếp kêu tên của mình, con ngươi Lý Hỏa Vượng co rút lại, nhưng hắn lập tức bình tĩnh xuống.
“Bói mạng của ta phải không? Tới đi, ngươi cứ bói tiếp, bói sâu vào! Ta chống mắt xem ngươi có thể bói ra cái gì! Ngươi hãy bói xem ta đến từ đâu!"
Nào ngờ Hiên Viên Phù Tô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không bói được.”
“Ha ha, giờ thì bảo là không bói được? Ngươi giỏi lừa người như vậy sao không đi Tọa Vong Đạo làm Xúc Xắc đi?”
“Ta không bói được là vì đã có người bói giúp ngươi, dù ngươi có tin hay không cũng vậy, hiện tượng đại cát là xác thực, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn quẻ tượng đại hung hay sao?”
"Ta ... " Lý Hỏa Vượng mở miệng rồi khép lại, lão lấy lời của hắn chặn họng hắn, Lý Hỏa Vượng không thể nói mình muốn thua, không muốn thắng.
Cao Trí Kiên bước xuống từ ngai vàng, sắc mặt có chút khó coi nói với Lý Hỏa Vượng:
"Lý sư huynh, hiện tại không phải lúc cãi nhau, đang bàn bạc việc quan trọng, huynh coi như nể mặt ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn vẻ mặt của người khác, không nói nữa, quay về chỗ ngồi của mình.
Thôi kệ vậy, mê tín thì mê, dù sao lão già này xem bói cũng không làm gì xấu, coi như có điểm khởi đầu tốt.
Không phải Lý Hỏa Vượng không tin quẻ, hắn chỉ không tin dựa vào lão già này nói một câu nhẹ hẫng là có thể chấm dứt kết cục của tai kiếp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận