Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 701: Thiếu (2)

Không có mắt, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy biểu cảm của Bạch Linh Miểu, thứ duy nhất có thể cảm giác được là một bàn tay khác của cô vuốt nhẹ mu bàn tay của hắn.
Nghe đáp lại trong im lặng của đối phương, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng có chút buồn bã, lặng lẽ cảm thụ sự tĩnh lặng này.
Có lẽ chính mình không nên nhắc đến chuyện kia nữa, nên xem nó như trước đến giờ chưa từng phát sinh, hoàn toàn quên đi, như vậy dường như đều tốt cho hai người.
“Người trong thôn không thiếu ai chứ?” Lý Hỏa Vượng lại lần nữa đặt câu hỏi.
"Người khác còn nguyên, nhưng đúng là thiếu một, ta không biết có tính là người không nữa.”
“Hả?”
“Lý Tuế biến mất, cái con chui ra từ bụng của huynh, gọi huynh là phụ thân.”
"Cái gì!? Lý Tuế không thấy?" Trái tim Lý Hỏa Vượng treo cao.
Hắn lần mò đi tới bên cửa sổ, hét hướng bên ngoài:
"Lý Tuế! Nhanh lại đây!"
Lớn tiếng kêu mấy lần nhưng Lý Hỏa Vượng không nhận được đáp lại, rất kỳ lạ.
Lý Tuế tâm tư đơn thuần, hơn nữa sớm chiều ở chung, nó rất ỷ lại hắn, tuyệt đối không thể nào nghe hắn gọi mà không trả lời.
“Miểu Miểu, kêu người trong thôn tỏa ra ngoài, đi tìm Lý Tuế! Chuyện này rất trọng yếu!" Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cực kỳ nghiêm túc hạ lệnh.
“Biết.”
Nghe tiếng bước chân xuống cầu thang của Bạch Linh Miểu, trong đầu Lý Hỏa Vượng nghĩ các loại khả năng, hắn không cảm thấy Lý Tuế sẽ vô duyên vô cớ rời đi bên cạnh mình.
“Lý huynh, ta khuyên ngươi hãy chuẩn bị tâm lý, Hắc Thái Tuế cũng là tai họa, thiên tai hôm qua sẽ ảnh hưởng nó như thế nào thì dù là ta cũng không tính ra được.”
Nghe lời nói của Gia Cát Uyên, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng trở nên kém hơn, hiện tại nhớ lại thì từ khi thiên tai buông xuống, hắn không còn nhìn thấy Lý Tuế.
"Sư phụ! Sư phụ!"
Giọng nói của Lữ Tú Tài khiến Lý Hỏa Vượng đứng lên, hắn khẩn cấp hỏi hướng phát ra âm thanh:
"Tìm được rồi?"
“A ... không, ta lại đây báo cho sư phụ một tiếng, con chó tên Màn Thầu cũng biến mất rồi.”
Lý Hỏa Vượng nghiến răng đấm một tay xuống bàn, mặt bàn bằng gỗ và nắm tay của hắn cùng vỡ ra.
Lữ Tú Tài bị hành động của Lý Hỏa Vượng làm sợ run bắn, thừa dịp đối phương không nhìn thấy, cẩn thận dè dặt đi hướng bậc thang.
“Tìm tiếp! Không thấy trong thôn thì lục tung mười dặm quanh Ngưu Tâm Thôn!”
“Được, ta đi nói với họ!”
Từng giờ trôi qua, tùy theo màn đêm buông xuống, hy vọng tìm được dường như trở nên càng xa vời.
Mãi đến canh hai, Lý Hỏa Vượng dần tỉnh táo lại khiến bọn họ đều trở về ngủ, đợi ngày mai tính tiếp.
Bỗng nhiên một đôi tay mềm mại nâng một chén mì trứng đặt trên bàn rạn nứt, nhét đôi đũa vào tay Lý Hỏa Vượng.
“Muội ăn đi, ta không có khẩu vị." Tâm trạng của Lý Hỏa Vượng đang rất tệ, giọng trầm thấp nói.
Hai ngày trước hắn còn cho rằng hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, chỉ chớp mắt, các loại chuyện xấu dồn dập đổ lên người hắn.
“Xì, nhìn ngươi như vậy, không biết còn tưởng ngươi đánh mất nhi tử thật, đây chính là tai họa, ra từ trong bụng của ngươi thì là nhi tử của ngươi sao? Ta thì thấy như vậy cũng tốt, ngươi bớt một cục nợ.”
Tọa Vong Đạo không mặt châm chọc khiến Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn hướng âm thanh:
“Gia Cát huynh, có thể giúp ta một việc, đánh hắn một bàn tay được không?”
Bốp!
"Đa tạ."
Nhìn Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một mình, Bạch Linh Miểu đang đi hướng chiếc giường trong mắt vụt qua một chút không nhẫn tâm.
Bạch Linh Miểu lại tới gần, gắp mì trứng lên thổi nhẹ đưa tới bên miệng Lý Hỏa Vượng.
"Ta không đói, muội ăn đi." Lý Hỏa Vượng dùng tay đẩy ra, nhưng mì vẫn bị đưa tới.
Qua lại vài lần, Lý Hỏa Vượng cuối cùng mở miệng ăn vào mì trứng đã lạnh.
Một người đút, một người ăn, trong phòng yên lặng cực kỳ.
Khi tô mì sắp thấy đáy thì một giọng nói quen thuộc phát ra từ cửa sổ:
“Có phải phụ thân gọi ta không?”
"Lý Tuế?!"
Lý Hỏa Vượng mừng rỡ lập tức đứng lên, lần mò đi hướng âm thanh.
Nhưng Lý Hỏa Vượng bị một bóng người chắn đường, đó là Nhị Thần.
"Lý sư huynh, nó không phải Lý Tuế, đó là một khuôn mặt chó bị gọt da, nó đang nhe răng cười với huynh.”
“Một khuôn mặt chó bị gọt da? Nó cười với ta?!”
Nghe Bạch Linh Miểu nói, mắt Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy, trong đầu phác họa một hình ảnh rợn người.
Lý Hỏa Vượng gian nan nuốt nước miếng, hỏi hướng âm thanh:
"Màn Thầu?"
"Gâu gâu!" Tiếng chó sủa quen thuộc vang lên.
Lý Hỏa Vượng đã nuôi Màn Thầu hơn một năm, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai, đó là tiếng sủa của Màn Thầu, trong âm thanh không có thống khổ và hoảng sợ, ngược lại mang theo một chút hưng phấn cùng sốt ruột.
Lý Hỏa Vượng cau mày, nghiêng tai hướng bên kia, lại lần nữa hỏi: "Lý Tuế?"
Giọng nói có chút chồng lên của Lý Tuế phát ra trùng với phương hướng chó sủa:
“Ta ở đây, phụ thân.”
Nói rồi dường như Lý Tuế muốn bò vào cửa sổ, nhưng bị tiếng trống dồn dập ngăn lại.
"Phụ thân, nương không cho ta vào.” Trong giọng nói của Lý Tuế mang theo một chút ủy khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận