Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 515: Bàn tính (1)

Cùng với việc bọn họ đến gần miếu thờ kia, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, không biết từ lúc nào bàn tính vàng trong tay Ký Tướng đã bắt đầu được gẩy.
Muộn như vậy rồi mà toàn bộ Phật Cốt Miếu vẫn chưa đóng cửa, những thiện nam tín nữ tay cầm hương không ngừng ra ra vào vào, xem ra ngôi Phật Cốt Miếu này có hương hỏa rất hưng thịnh giống như Chính Đức Tự lúc trước.
Vào lúc chân bước vào bậc cửa, trái tim của Lý Hỏa Vượng liền bắt đầu thấp thỏm, mặc dù xung quanh đều là người, vô cùng náo nhiệt nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu rằng nơi này đã bị Tọa Vong Đạo nhiễm bẩn rồi, ngoại trừ ba người bên cạnh bọn họ, bất kỳ những người nào khác đều có thể trở thành kẻ thù bất cứ lúc nào.
Những người khác hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, không hẹn mà đồng thời nắm lấy vũ khí của mình, bàn tính màu vàng trong tay Ký Tướng vẫn không ngừng gẩy, âm thanh gẩy lanh lảnh khiến những tiếng ồn xung quanh nhỏ lại không ít.
Sự ăn mặc cổ quái của bốn người bọn họ rõ ràng đã thu hút sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh, nhưng bọn họ đều giả vờ như không nhìn thấy.
“Đi, đi theo ta, tiến vào tiền điện trước.” Dưới sự dẫn đường của Ký Tướng, ba người còn lại đi vào.
Trong điện không có Bồ Tát hay Phật Tổ gì cả, thứ được đặt giữa đại điện và được khách hành hương bái lạy vậy mà lại là một bộ xác khô màu đỏ sẫm với ngũ quan méo mó.
"Đây là Tọa Vong Đạo làm? Để những người này coi xác ướp như Phật Tổ mà bái lạy?” Nắm chặt Tử Tuệ Kiếm, Lý Hỏa Vượng không nhịn được mà hỏi.
"Không phải, không phải, đây là một vị bồ tát bằng xương bằng thịt, vốn chính là Phật sống được thờ phụng ở Phật Cốt Miếu." Tâm Si Thiền Sư đúng lúc nhắc nhở.
Bồ Tát bằng xác thịt? Lý Hỏa Vượng quan sát xác chết cực kỳ đáng sợ trước mặt, cậu đột nhiên hiểu ra tại sao ngôi miếu này lại được gọi là Phật Cốt Miếu rồi.
Đúng lúc này, giọng nói của Tâm Si đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm nghị: “Thí chủ mau động thủ, vị khách hành hương đang quỳ bái bên trái ba bước kia, giết.”
“Keng!” Lý Hỏa Vượng vung mạnh cánh tay phải, mang theo tà khí ngút trời, xông đến trước người kia và chém mạnh kiếm xuống.
Binh đao chém sắt như bùn chém vào trên người người đó, dễ dàng như cắt một tờ giấy mỏng.
Máu đỏ tươi bọc nội tạng phun ra từ kẽ hở, người nam nhân bị cắt thành hai đoạn kia hét lên mấy tiếng tuyệt vọng rồi ngừng cử động.
Cảnh tượng kinh hoàng này ngay lập tức khiến những khách hành hương xung quanh la hét bỏ chạy.
Tâm Si hòa thượng mang gông bước qua, quỳ xuống trước thi thể kia và chắp tay niệm gì đó, sau đó dùng hai ngón tay nhéo cái đầu trên mặt đất, bắt đầu xem xét tỉ mỉ.
"Đại sư, thế nào, người này là Phát Tài? Hay là Tọa Vong Đạo khác.” Lý Hỏa Vượng đồng thời cũng quỳ một gối xuống, nhìn kỹ cái xác còn tươi mới này, cậu không nghĩ rằng Phát Tài sẽ bị mình chém dễ dàng như vậy.
“A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi, bần tăng nhận lầm rồi, Nhĩ thí chủ, chúng ta đi thôi.” Tâm Si hòa thượng ném cái đầu trong tay ra, đứng dậy và xoay người rời đi.
Trong Phật Cốt Miếu, Lý Hỏa Vượng hít thở một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sát khí ngút trời trong lòng đối với Tâm Si hòa thượng, cậu chưa từng căm ghét sự tồn tại của một người nào như vậy.
Theo chỉ thị của Tâm Si hòa thượng này, cậu đã động thủ giết chết một Tọa Vong Đạo. Kết quả gã hòa thượng này lại nhẹ nhàng quăng cho mình một câu nhận lầm rồi?
Cậu biết rằng để hoàn thành công việc, Giam Thiên Tư có thể không quan tâm đến việc tàn sát dân lành, nhưng có thế nào Lý Hỏa Vượng cũng không ngờ rằng loại chuyện này lại xảy ra với mình, chỉ vì Tâm Si mà mình đã đích thân giết chết một người vô tội.
So với nỗ lực kiềm chế của Lý Hỏa Vượng, hòa thượng ở bên cạnh rõ ràng càng kịch liệt hơn, ông gào khóc nhảy cẫng lên.
"Sao hắn có thể như vậy chứ! Hắn có tư cách gì mà làm hòa thượng. Đó là một mạng người đấy.”
Hòa thượng vô cùng tức giận, xông qua đấm đá Tâm Si đang đeo gông gỗ kia, thế nhưng bất cứ hành động nào của ông cũng chỉ có thể trực tiếp xuyên qua cơ thể của người đó.
"Ngươi cạo đầu trọc làm gì! Ngươi không làm việc thiện mà chỉ làm việc ác, ngươi không xứng làm hòa thượng.”
Lý Hỏa Vượng đứng dậy đi về phía những người khác, ánh mắt cậu nhìn về phía Tâm Si hòa thượng đã từ có chút thiện ý trước đó trở nên cực kỳ chán ghét.
Lúc trước còn có chút nghi hoặc, thân là người của Phật môn, Tâm Si tại sao lại bị nhốt trong đại lao Ngân Lăng, hiện tại xem ra, giam cầm ông trong ngục là quá nhẹ.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng trong loại tình huống hiện tại không thể đấu đá nội bộ, nếu không bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị Tọa Vong Đạo chim sẻ chực sẵn, so với Tọa Vong Đạo, hòa thượng coi thường mạng người có thể bỏ qua sau đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn không nuốt nổi cục tức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận