Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1008: Thanh Khâu

Ngôi miếu lớn như một ngọn núi, một số nóc thậm chí chìm vào nước biển kỳ lạ nhưng không bị lay động một ly.
"Lý sư huynh, chỗ đó có miếu!” Dương Tiểu Hài nâng cao tinh thần kích động hô to.
"Ta nhìn thấy! Đó là Trung Âm Miếu, nơi đó là lối ra! Mau đi qua!”
Tùy theo càng chạy càng gần, miếu thờ treo ngược trông càng to lớn, tràn đầy cảm giác áp lực.
Khoảnh khắc Dương Tiểu Hài bước vào phạm vi Trung Âm Miếu thì một tiếng chuông chấn động khuếch tán, đánh gãy hai người lôi kéo, Lý Hỏa Vượng ngừng lại trước mặt Trung Âm Miếu.
“Ồ? Dương Tiểu Hài? Thật lạ kỳ.”
Dương Tiểu Hài nghe lời này, xoay người lại thì thấy Lý Hỏa Vượng khỏe môi hơi nhếch lên đánh giá chính mình.
Hắn lặp lại hành động, giống hệt như Lữ Cử Nhân vừa rồi.
“Dương Tiểu Hài, sao ngươi tới chỗ này?" Lý Hỏa Vượng phất tay hướng Dương Tiểu Hài, ra hiệu hắn ta bước ra ngoài.
Nhưng mà Dương Tiểu Hài do dự một lúc sau, nhẹ nhàng lắc đầu, không nghe lời.
"Đứng đó làm gì, mau lại đây, ta có chuyện hỏi ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nói, lại đi hướng Trung Âm Miếu, nhưng khi hắn nhấc chân lên thì tiếng chuông lại vang lên, hắn ở yên tại chỗ:
“Dương Tiểu Hài? Sao ngươi có thể ở đây? Kỳ lạ.”
“Ngươi ... sư huynh ... ngươi ... ngươi cũng chết rồi sao?" Dương Tiểu Hài hoảng sợ hỏi Lý Hỏa Vượng.
“Chết? Có lẽ, nhưng tình huống của ta hẳn là xem như bị quên đi, ngươi lại đây, ta mang ngươi rời khỏi nơi này."
Dương Tiểu Hài không nghe Lý Hỏa Vượng kêu gào, vẻ mặt hoảng sợ xoay người chạy hướng Trung Âm Miếu treo ngược.
Lý sư huynh chết thật rồi, chết giống như Lữ Cử Nhân lúc trước, Lý sư huynh hiện giờ thậm chí không phải là quỷ, chỉ là tàn ảnh còn sót lại trên cõi đời không ngừng lặp lại.
Dương Tiểu Hài vừa bước vào miếu thờ thì mọi tứ ở phía sau đều biến mất, vô luận là tiếng hét của Lý Hỏa Vượng hay tiếng nước biển gầm rống.
Bốn phía trống rỗng khiến Dương Tiểu Hài mang tâm trạng thấp thỏm, nơi này thoạt trông không giống như miếu, bên trong không có bóng hòa thượng nào.
“Chuyện gì đây? Chẳng phải Lý sư huynh nói chỗ này là cửa ra sao? Chẳng lẽ hắn lại gạt ta?"
Ngay lúc này, Dương Tiểu Hài bỗng nhiên nghe thấy đỉnh đầu có động tĩnh gì, ngẩng đầu mới phát hiện, vô luận là tượng Phật hay hòa thượng đều có, chẳng qua là ở trên đỉnh đầu.
Từng hàng Lạt Ma mặc áo tăng màu đỏ, tay xoay kim luân bắt đầu cao nhỏ giọng tụng kinh Phật.
Dương Tiểu Hài chưa phản ứng lại, thật ra hắn ta còn treo ngược trên trần nhà, thảo nào vừa rồi không thấy người.
Chưa đợi Dương Tiểu Hài có bất cứ phản ứng, những tiếng tụng kinh trúc trắc khó hiểu truyền vào trong tai của hắn ta. Khoảnh khắc nghe kinh Phật, Dương Tiểu Hài cảm giác thân thể tê rần, ý chí nháy mắt tan rã.
"Án ma ni bát mê hồng..."
Dương Tiểu Hài hoàn toàn mất ý thức vô lực rơi xuống, hòa thành một với kinh Phật, không ngừng xoay tròn trong kinh luân bị bàn tay xương xẩu lần hạt.
“Chủ nhà, chủ nhà! Ngươi không thể chết!”
Dương Tiểu Hài mơ màng nghe được âm thanh, rất quen thuộc.
“Chủ nhà, ngươi chết rồi thì biết sống sao đây, hu hu hu!”
Tùy theo âm thanh kia biến lớn một ít, Dương Tiểu Hài muốn mở mắt ra nhìn xem, điều này rất khó, bởi vì giờ phút này đôi mắt của hắn ta bị óau đọng dán chặt.
Dương Tiểu Hài khẽ rên, rốt cuộc hí mắt ra, sau đó thấy khuôn mặt ướt lệ của Triệu Tú Mai.
“Chủ nhà! Ngươi tỉnh rồi! Ngươi rốt cuộc tỉnh!" Triệu Tú Mai kích động cầm hồ lô, đổ ra vài viên thuốc đút vào miệng Dương Tiểu Hài.
"Khụ! Nhuận huyết hoàn không thể ăn quá nhiều, nếu không thì máu toàn thân sẽ đông lại ... " Dương Tiểu Hài nuốt xuống ba viên, nhổ số còn lại ra.
Hồ lô nước đưa đến bên miệng, Dương Tiểu Hài uống vài hớp, cái đầu nặng nề rốt cuộc tỉnh táo hơn.
Dương Tiểu Hài gắng gượng nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong khe nứt nối liền phía chân trời. Trung Âm Miếu, biển rộng gì đó đều không thấy, hai bên chỉ có nham thạch cùng bùn đất.
“Chủ nhà? Ngươi không sao chứ? Ngươi còn nhớ ta là ai không không?”
Dương Tiểu Hài nghe lời này cúi đầu nhìn thân thể của mình, mới phát hiện cánh tay trái bị đập gãy, ngón tay vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Đầu hắn ta đau như búa bổ, dường như lúc té thì bị đập trúng đầu, tình trạng thật thảm.
“Sao vậy chủ nhà? Ngươi đừng dọa ta, chắc không phải bị té hỏng đầu chứ?” Triệu Tú Mai bị bộ dạng thẫn thờ của Dương Tiểu Hài dọa sợ tới mức sắp khóc.
Ba con khỉ cũng vây quanh, sốt ruột nhảy loi choi lên xuống vò đầu bứt tai.
Dương Tiểu Hài vươn tay vuốt đầu, chạm đến tóc lưa thưa và từng bệch máu, lại thò tay vào ngực, gậy như ý gỗ mục mang theo từ Ngưu Tâm Thôn lại quay về với hắn ta.
“Hình ... hình như ta mới nằm mơ, một giấc mơ rất kỳ lạ, ta mơ thấy Lữ Cử Nhân, còn mơ thấy Lý sư huynh, bọn họ ... bọn họ đều chết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận