Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1362: Mai phục (1)

"Đứng dậy! Chúng ta đổi chỗ!" Lý Hỏa Vượng đá tên mập một cước lăn quay, kéo gã lên định rời đi.
“Phụ thân! Hãy cẩn thận!"
Vào lúc Lý Tuế nhắc nhở, một bàn tay khô gầy xuyên qua ngực Lý Hỏa Vượng thò ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến vết thương của mình mà chỉ chú ý thứ trên bàn tay.
Bị bàn tay kia cầm lấy một thứ màu vàng sậm, Lý Hỏa Vượng biết thứ kia là cái gì, tiên thiên nhất khí trong người hắn vậy mà bị rút ra!
Tâm Tố có thể tu chân đều dựa vào tiên thiên nhất khí trong người, Lý Hỏa Vượng biết điều này.
Nhưng điều hắn không biết là người dân Thiên Trần không chỉ có thể dễ dàng chạm vào Thiên Đạo, thậm chí còn có thể rút ra tiên thiên nhất khí trong người mình.
Thứ màu vàng sóng sánh trong bàn tay thò ra từ ngực Lý Hỏa Vượng là tiên thiên nhất khí của hắn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó từ bên ngoài cơ thể.
Lý Hỏa Vượng trước đây đã bị thương vô số lần, nhưng chưa từng có vết thương nào nghiêm trọng như vậy.
Nếu như không có tiên thiên nhất khí thì Lý Hỏa Vượng không thể tu chân, e rằng hắn thật sự biến thành một người phàm tục.
Xoẹt!
Móng vuốt kia định kéo tiên thiên nhất khí ra khỏi cơ thể Lý Hỏa Vượng.
Vào thời khắc mấu chốt này, mười mấy chiếc xúc tu nhanh chóng mọc ra từ sau lưng Lý Hỏa Vượng, quấn chặt lấy bàn tay, ngăn cản đối phương lấy đi tiên thiên nhất khí.
Lý Tuế sáng tạo ra cơ hội quý giá, Lý Hỏa Vượng tự nhiên không thể nào bỏ qua, lập tức rút Tích Cốt Kiếm từ sau lưng ra.
Tuy nhiên, kẻ thù đang ở phía sau hắn, Lý Hỏa Vượng xoay người thì kẻ đó cũng xoay, trong một chốc căn bản không có cách nào đánh trúng.
Trong lúc khẩn cấp, Lý Hỏa Vượng lòng dứt khoát, hai tay bắt lấy đầu của mình bẻ mạnh sang trái.
Cùng với xương cốt răng rắc, cổ xoay, mặt của Lý Hỏa Vượng đổi vị trí với gáy.
Đầu quay ra sau, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc nhìn thấy chủ nhân của móng vuốt kia là ai.
Đó là một ông già lưng gù, một mắt to một mắt nhỏ, một cái sừng trên đầu vén tóc trắng lên lộ ra một con mắt mơ hồ.
Tay phải của lão đâm vào lồng ngực Lý Hỏa Vượng, tay trái cầm cây gậy thiền bằng rễ cây treo các hồ lô lớn nhỏ.
"Chết cho ta!" Lý Hỏa Vượng gầm lên một tiếng, cùng với các khớp xương xoay, Lý Hỏa Vượng nắm ngược Tích Cốt Kiếm chém về phía ông già.
Thanh kiếm còn chưa tới, thân thể đối phương bắt đầu vặn vẹo, biến dạng, đây không phải cột sống của Gia Cát Uyên, mà là cột sống của chính Tâm Tố Lý Hỏa Vượng.
Thấy không thể rút tay ra, đòn tấn công của Lý Hỏa Vượng sắp đến, ông lão chột mắt lập tức vung cây gậy.
Tay phải của lão đứt lìa, lão giống như một con thằn lằn bị cắt đuôi nhanh chóng rời xa Lý Hỏa Vượng, tránh khỏi kết cục mất mạng.
Khi Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại thì thấy trong rạp hát khổng lồ không chỉ có ông lão cầm cây gậy thiền.
Người phụ nữ che mặt đánh đàn đã gặp, Phá Đại Nhĩ lúc trước mời chào hắn, thậm chí còn có mấy khuôn mặt lạ quần áo quái dị, có tổng cộng tám người đứng quanh hắn.
Rất hiển nhiên bọn họ đều ở Thiên Trần Quốc, sau khi biết tin Lý Hỏa Vượng đến thì cố ý tìm tới đối phó hắn.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn bàn tay gãy đâm vào ngực mình, hắn không ngờ người của Thiên Trần Quốc lại đến nhanh như vậy, càng không ngờ là người nơi này nắm rõ chi tiết của hắn nhanh như vậy, cũng vì vậy mà đổi kế hoạch tấn công.
Kẻ địch lần này của hắn không giống trước kia, là toàn bộ thế giới! Chỉ cần chính mình bị bọn họ tìm được chút sơ hở thì cục diện của mình sẽ hung hiểm vô cùng.
Vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không phải mang theo Lý Tuế, thật sự bị bọn họ rút đi tiên thiên nhất khí trong người thì rắc rối to.
"Lý tiên sư, chúng ta lại gặp mặt." Phá Đại Nhĩ vái chào Lý Hỏa Vượng.
"Như thế nào? Ngươi lại muốn nói lời nhảm nhí gì?” Thừa dịp nói chuyện, Lý Hỏa Vượng phát hiện thổ phỉ vừa rồi bị hắn bắt đã thừa dịp loạn chạy đi.
Đối phương đánh lén thất bại, theo lý mà nói, Lý Hỏa Vượng lẽ ra nên tìm cơ hội rút lui, nhưng còn chưa đạt được mục đích mà hắn đến Thiên Trần, thật sự có chút không cam lòng.
Chưa đếm có bao nhiêu long mạch, chưa được tình báo nào hữu dụng, cứ như vậy trở lại tương đương đi một chuyến uổng công, nếu hiện tại trở lại, muốn lại đến Thiên Trần Quốc e rằng rất tốn công sức.
Phá Đại Nhĩ dường như cũng không muốn lập tức ra tay, mà là tiếp tục hỏi Lý Hỏa Vượng:
"Lý tiên sư, ta nghe nói ngươi là một vị người lương thiện? Vậy tại sao ngươi muốn giúp kẻ ác? Bạch Liên Giáo chính là tà giáo."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng tức giận cười gằn:
"Bây giờ ngươi lại nói Bạch Liên Giáo là tà giáo? Năm đó các ngươi kết phường trộm Thiên Đạo của Vô Sinh Lão Mẫu thì sao không nói Vô Sinh Lão Mẫu là tà?”
Vẻ mặt Phá Đại Nhĩ kinh ngạc hỏi:
“Sao Lý tiên sư nói vậy? Ngươi bị những kẻ xấu đó lừa rồi! Ta không biết ai đã nói điều này, nhưng đó là sai sự thật. Mọi chuyện lúc đó hoàn toàn không như thế này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận