Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 599: Chuyện quá khứ (1)

“Lẽ nào Gia Cát huynh nghi ngờ thực lực của ta? Về mặt này thì tuy tại hạ không bằng Gia Cát huynh, nhưng cực kỳ am hiểu các loại bí thuật của Áo Cảnh Giáo, dù là Thương Khương Đăng Giai khó khăn nhất ta cũng đã tiến hành ba lần. E rằng Bán Tiên cũng không ngăn nổi bí thuật hàng đầu này!”
Nghe ngữ khí của Lý Hỏa Vượng càng nói càng sốt ruột, Gia Cát Uyên vội vàng vươn tay ra ý đối phương tạm dừng:
“Lý huynh đừng hoảng, tiểu sinh không nói không đồng ý, chỉ là có mấy chỗ cần Lý huynh suy xét. Thứ nhất, Lý huynh nói là cùng ta ngăn địch, vậy ngươi có biết tiểu sinh kế tiếp muốn đi làm gì không?"
Lý Hỏa Vượng bị hỏi ngây người, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi:
“Lúc trước Gia Cát huynh cướp đi Tâm Trọc ở Phật Cốt Miếu, chuyện này vẫn chưa xong?"
Tự dưng cướp Tâm Trọc từ tay Giam Thiên Tư chắc chắn là vì có việc, với thực lực của Gia Cát Uyên mà kéo dài mấy tháng còn chưa giải quyết, nhất định là việc lớn.
Gia Cát Uyên ngước đầu nhìn bức tranh núi non ở sau lưng Lý Hỏa Vượng, một bộ thây khô ngã trên đường đất giữa sườn núi.
“Ài, tuy tiểu sinh có thể chém Phát Tài, nhưng hễ là hàng chữ tâm thì rất khó sống sót, trên người chúng ta đều dính nhân quả không thuộc về mình, rất khó khăn.”
“Lần này tiểu sinh nhất định sẽ khó khăn vô cùng, Tọa Vong Đạo sẽ thường xuyên làm khó dễ. Nếu Lý huynh đi theo thì sẽ chín chết một sống, làm như vậy thật sự đáng giá sao?"
"Đáng giá!" Lý Hỏa Vượng chém đinh chặt sắt trả lời, hắn không hỏi rõ đối phương kế tiếp muốn làm cái gì: "Chỉ cần có thể khiến ta hoàn toàn thoát khỏi ảo giác và Mê Võng, bảo ta làm cái gì đều đáng giá!"
Gia Cát Uyên bưng trách trà hơi lạnh lên, lần nữa uống một hớp: “Vậy thì tốt, tới điều thứ hai, Bắc Phong xác thực là Tâm Tố, hơn nữa còn có thể thoát khỏi ảo giác, nhưng biện pháp của hắn thích hợp với ngươi sao? Nên biết hắn chính là Tọa Vong Đạo."
"Có lẽ biện pháp của hắn giống như người kia, hoàn toàn lừa chính mình thì sao? Có lẽ biện pháp của hắn là công pháp tà tu khó thể tiếp thụ thì sao? Lý huynh định luyện theo sao?”
Câu hỏi này khiến Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem, hắn bưng nước trà lạnh ngắt lên đổ vào miệng, cực kỳ miễn cưỡng nói: "Nhưng ta hiện tại còn có lựa chọn nào khác? Mặc kệ Bắc Phong rốt cuộc dùng biện pháp gì, ta hiện tại đều phải đi nhìn xem."
Nghe lời này Gia Cát Uyên trầm tư: “Chưa chắc, thật lâu trước kia tiểu sinh có nhìn thấy một biện pháp trong một quyển sách.”
"Biện pháp gì?" Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút, tim đập nhanh.
“Ảo giác của Tâm Tố xét cho cùng là vì không thể khống chế tiên thiên nhất khí dư ra trong thân thể mà ra, nếu tu luyện công pháp trong cuốn sách kia có thể khống chế được tiên thiên nhất khí thì ảo giác có thể mất."
Lý Hỏa Vượng khẩn cấp hỏi:
“Ngươi từng thấy loại công pháp này rồi?”
“Tiểu sinh chỉ đọc trong sách một lần, giờ quên gần hết, nhưng ta nghĩ tám phần có thật.”
“Tại sao?”
"Bởi vì Tọa Vong Đạo khác thường, lúc trước ta vẫn thường nghi hoặc tại sao Tọa Vong Đạo luôn thích hành hạ đùa vui Tâm Tố, trêu đùa Tâm Tố được ưu tiên hàng đầu, bọn họ chưa từng làm chuyện đó với Tâm Bàn, Tâm Trọc.”
“Trước kia tiểu sinh khó hiểu, chẳng lẽ Tọa Vong Đạo có thù với mỗi một Tâm Tố sao? Về sau ta phản ứng lại, nếu công pháp trong sách là thật thì vừa lúc kiềm chế công pháp mà Tọa Vong Đạo tu luyện, có thể giải thích tại sao bọn họ sẽ thích đùa cợt và chán ghét Tâm Tố."
"Kiềm chế công pháp tu luyện của Tọa Vong Đạo? Tọa Vong Đạo có tu luyện công pháp sao?"
"Đây là đương nhiên, bọn họ làm những chuyện hoang đường này đều là mưu tính dùng giả thay thế thật sự, mọi sự vật trên cõi đời vạn biến bất ly kỳ tông, tu quỷ tu đạo tu tà tu gì cũng có, nói trắng ra Tọa Vong Đạo là tu giả.”
"Đợi đã, bọn họ tu giả, công pháp của Tâm Tố kiềm chế bọn họ, vậy Tâm Tố tu là cái gì?"
Gia Cát Uyên không đáp lại, trực tiếp đặt quân cờ trắng xuống, Lý Hỏa Vượng thuận thế nhìn về hướng bàn cờ, những quân cờ đen trên bàn cờ của hắn ghép lại thành một chữ thật.
"Tu chân?"
"Tu chân?" Lý Hỏa Vượng giống như cảnh tỉnh, ở trong đầu cân nhắc từ ngữ vừa quen thuộc lại xa lạ.
Hắn biết cái gọi là tiểu thuyết tu chân, nhưng chắc chắn hai thứ này khác nhau.
Tọa Vong Đạo là tu giả, mà Tâm Tố là tu chân? Bọn họ là kẻ thù không đội trời chung? Vì thế nên bọn họ mới ghi hận Tâm Tố? Trong một chốc Lý Hỏa Vượng hình như hiểu rất nhiều, lại như không hiểu gì cả.
"Không, không đúng, Gia Cát huynh, đợi ta chỉnh lý lại đã.”
Lý Hỏa Vượng khép mắt lại, ôm cái đầu đau nhức, cố gắng suy nghĩ.
Nhìn phản ứng đó của đối phương, Gia Cát Uyên không sốt ruột, dời bàn cờ đi, lại lần nữa bày lên các loại trà cụ bắt đầu thong thả pha trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận