Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 667: Gia Cát Uyên (2)

Lý Hỏa Vượng liếc qua Gia Cát Uyên ở trên trời đang không ngừng rơi xuống, hắn hít sâu, chợt thay đổi vị trí thân thể, vớt Tâm Trọc sống kia lên.
Sau khi vớt lên thì Lý Hỏa Vượng không chút do dự lật tay phải, giở ra bốn quân Bạch Bản vỗ mạnh vào lưng của Tâm Trọc:
"Giang!"
Bạch Bản đi vào trong người của Tâm Trọc, sức mạnh đẩy Tâm Trọc bay lên cao.
Nhưng vẫn chưa xong, thừa dịp Tâm Trọc bay về phía Đấu Mẫu ở trên cao, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm được Tâm Trọc chết mà hắn gặp lúc vừa vào hoàng thành.
Đây là Tâm Trọc lúc trước Lý Hỏa Vượng và nhóm Ký Tướng đã tìm được.
Lý Hỏa Vượng vỗ hai đôi bài cửu vào người Tâm Trọc, dùng chiêu móc ngược đá mạnh vào lưng của Tâm Trọc.
Tâm Trọc chết mang theo tàn ảnh đụng về phía Tâm Trọc sống ở giữa không trung.
Thấy Tâm Trọc sống và chết có uy lực mạnh như vậy, hắn nghĩ đến dùng chúng nó đối phó Đấu Mẫu. Lúc này có thể tổn thương được hóa thân Đấu Mẫu trừ Gia Cát Uyên ra cũng chỉ có một chiêu này.
Lý Hỏa Vượng hét hướng không trung:
“Gia Cát huynh, mau tránh ra! Tâm Trọc sống và chết sắp đụng vào nhau!”
Gia Cát Uyên lúc này toàn thân nổi mạch máu thấy thế thở phào một hơi, dùng hết sức lực toàn thân ném mạnh bút phán quan lên trời, ngả người ra sau vô lực rớt xuống đất.
Lý Hỏa Vượng hết sức căng thẳng vững vàng đón lấy Gia Cát Uyên rơi xuống, không trung vụt qua một luồng sáng đen đặc, Tâm Trọc sống và chết đụng vào nhau.
Luồng sáng này xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.
Sau khi luồng sáng biến mất, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, hắn phát hiện trên người Đấu Mẫu đã xuất hiện một lỗ thủng siêu to.
Không chỉ trên người Đấu Mẫu, hình như toàn bộ bầu trời, mọi thứ trong quả cầu khổng lồ kia đều bị dọn sạch đi.
Thân thể bị thiếu một khối khiến Đấu Mẫu dần không ổn định, lúc thì rõ ràng lúc thì hư ảo.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được nó đang nhìn chính mình, nhưng lúc này nó không cách nào kéo hắn đi nữa.
Đấu Mẫu bao phủ bầu trời sâu thẳm nhìn chăm chú lần cuối, rồi dần biến mất.
Thấy cảnh này Lý Hỏa Vượng cười lên, hưng phấn hét lên:
“Gia Cát huynh! Gia Cát huynh, chúng ta thành công! Chúng ta thành ...”
Khi Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn thấy bộ dạng lúc này của Gia Cát Uyên thì âm thanh hưng phấn ngừng bặt. Gia Cát Uyên đã già đi nhiều, thân thể như nứt rạn, sắp vỡ nát.
Không chỉ là thân thể, Lý Hỏa Vượng dựa vào năng lực của Tọa Vong Đạo nhìn thấy mười tình bát khổ trên người Gia Cát Uyên, tình huống rất tệ, chúng nó dính liền với nhau và chuyển thành màu xám tro.
Đối mặt cảnh tượng này khiến Lý Hỏa Vượng luống cuống, hắn không ngừng lục tìm ký ức của Hồng Trung và Lý Hỏa Vượng, muốn tìm ra cơ hội cứu Gia Cát Uyên.
Dù Lý Hỏa Vượng không muốn chấp nhận, nhưng lý trí nói với hắn rằng Gia Cát Uyên thật sự hết thuốc chữa.
Thân thể của Gia Cát Uyên bây giờ giống như một cái chén bị thủng đáy, đồ vật bên trong không ngừng rơi ra ngoài.
Có thể dựa vào sức mình chống cự lại hóa thân Đấu Mẫu lâu như vậy, đã hoàn toàn ép cạn mọi thứ của thân thể Gia Cát Uyên.
Khi Lý Hỏa Vượng sốt ruột tìm giấy vàng, định dùng bùa chữa ngựa chết như ngựa giống thì bị Gia Cát Uyên gọi lại.
“Lý huynh, đừng uổng phí sức lực, tiểu sinh không sợ chết. Ngươi đừng tự trách, tiểu sinh không phải vì ngươi mà làm như vậy, đây cũng là vì thiên hạ thương sinh.”
Nhìn Gia Cát Uyên không thể đảo ngược đi hướng tử vong, nước mắt chảy ra từ hốc mắt của Lý Hỏa Vượng, hắn thở gấp tức giận nói:
“Nơi này đã rách nát tồi tệ, ngươi cao thượng làm gì? Ngươi bỏ chạy thì có ai nói gì đâu? Ta nhờ ngươi cứu sao? Ta là Tọa Vong Đạo đấy, cứu làm gì!”
Gia Cát Uyên cười sang sảng nói:
"Đây không phải là cao thượng, chẳng qua là vì tiểu sinh đọc mấy quyển sách thánh hiền nhiều hơn người khác, biết có một số việc nên làm, có một số việc không nên làm, tuy rằng không dám vọng xưng quân tử, nhưng bằng hữu nạn, tiểu sinh tuyệt đối không thể làm chuyện một mình chạy trốn.”
Lý Hỏa Vượng nhìn tia sáng trong mắt Gia Cát Uyên dần biến mất, trái tim hắn đau như bị dao cắt.
Hiện tại đầu óc của hắn rất loạn, muốn nói điều gì, nhưng đối mặt bằng hữu hấp hối thì hắn không cách nào mở miệng.
“Lý huynh, con sâu trong bụng của ngươi sắp chết hết rồi, thật sự không có chuyện gì sao?" Gia Cát Uyên nhìn lồng ngực của Lý Hỏa Vượng dần trống rỗng, hắn ta dùng sức lực cuối cùng hỏi han.
Lý Hỏa Vượng lộ nụ cười khó coi còn hơn khóc, hắn lắc mạnh đầu:
“Gia Cát huynh, ngươi ... ngươi còn di ngôn nào muốn dặn dò không? Chỉ cần ngươi nói cho ta, ta nhất định làm được!"
Tùy theo Gia Cát Uyên chậm rãi thở ra một hơi, âm thanh trở nên lúc ngừng lúc nối:
“Không, tiểu sinh ... tiểu sinh ... sống trên đời bằng phẳng ... trước đến giờ ... không có gì ... tiếc nuối ...”
Tuyết lúc trước biến mất giờ lại rơi, bông tuyết rơi vào con ngươi dần nở to của Gia Cát Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận