Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 558: Thiên (1)

Với loại cảm giác này, Lý Hỏa Vượng có thể nghe thấy Đại Thiên Lục kia là vật sống.
Hắn chạm vào những con sâu thịt màu đỏ lột xác từ thẻ tre màu đỏ, chúng không ngừng mấp máy.
Trong mơ hồ, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về hướng đỉnh đầu, bầu trời màu đen dường như vỡ ra, một con mắt mờ mịt hẹp dài gần như lớn hơn cả màn trời xuyên qua khe hở nhìn chăm chú vào trong.
Đó là Ba Hủy, Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được Ba Hủy, nhưng nó ở rất xa, nó vẫn ở trong Bạch Ngọc Kinh.
Tròng mắt tản ra, Lý Hỏa Vượng một lần nữa cảm giác được Ba Hủy, lại hoặc là nhìn thấy Ba Hủy.
Lần này hắn nhìn thân thể của đối phương, bắt đầu có cảm giác của riêng mình.
Đau đớn cực kỳ mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, đan xen vào đau đớn của Lý Hỏa Vượng, dần khuếch tán ra bốn phía.
Mọi người xung quanh nhanh chóng bị loại đau đớn này phủ lên, vô luận là Bạch Linh Miểu hay những loài người nhiễu sóng.
Cuối cùng bao gồm những thân cây, bùn đất, thậm chí không khí cũng khẽ rung.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng nhẹ nâng hai tay lên, tất cả thống khổ trở nên liên hồi, những thống khổ mới sinh này từ hắn khống chế.
Trong cảm giác đan xen với nhau, Lý Hỏa Vượng nghe thấy được hai tròng mắt, một đen một trắng, trong ngươi có ta trong ta có ngươi.
Chúng nó không có biên giới, chồng lên nhau, hắn ở trong quả banh kia.
Lý Hỏa Vượng lại nâng hai tay lên, tách rời tất cả đau đớn trên người mình đổ vào hai quả cầu.
Lý Hỏa Vượng mất đi mọi đau đớn, ngơ ngác nghe mọi thứ xung quanh, lúc này hắn dùng cảm giác đan vào nhau đó có thể cảm giác được âm dương dung hòa đang vỡ ra.
Không phải bởi vì dương không đến, mà là bởi vì âm sống, chỉ có vật sống mới có thể cảm thụ được đau đớn, khi Tâm Trọc lúc trước đã chết phát ra tiếng hét thảm tuyệt nhân hoàn thì đã cùng những tảng đá, cây cối hét thảm sống lại hết.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo muốn đi mấy bước, nhưng thân thể yếu ớt không lâu sau ngã tới trước, mấy cây xúc tu màu đen mấp máy vươn tới, giống như cây gậy chống mặt đất:
“Phụ thân ...”
Lý Tuế xé mở vết thương trên ngực của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng chui vào.
Lý Hỏa Vượng mở miệng run rẩy dường như muốn nói vài điều, nhưng trong miệng của hắn chỉ có một cái lỗ to máu thịt nhầy nhụa, căn bản phát không ra bất cứ âm thanh.
Tay phải không có móng tay giơ lên, run rẩy chỉ hướng phía nam, Lý Hỏa Vượng cảm giác được nơi đó có khe nứt.
Bạch Linh Miểu lập tức hiểu ý của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng nhặt Đại Thiên Lục rơi dưới đất lên, cùng Nhị Thần cõng hắn lao đi phía nam.
Đi một lúc thì mọi thứ xung quanh bỗng nhiên đảo ngược trên dưới, ba người cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, rơi thẳng xuống bầu trời màu đen vỡ ra ở bên dưới.
Khi xuyên qua khe hở, ánh nắng cực kỳ chói mắt khiến tất cả mọi người khép mắt lại, bên trong mãi là màn đêm, mà bên ngoài sớm đã trời sáng, bọn họ đi ra!
Nhìn bùn đất màu vàng không ngừng phóng to ở bên dưới, Nhị Thần nhanh chóng xoay người ôm Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu vào ngực của mình.
Bùm!
Một tiếng chấn động mạnh, ngũ quan dung hợp với nhau của Lý Hỏa Vượng dần trở lại vị trí cũ, tầm nhìn chăm chú của Ba Hủy cũng dần biến mất, cảm giác đau đánh mất đang trở về.
“Hỏa Vượng! Có sao không? Phấn chấn lên!”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy âm thanh quen thuộc, khi hắn mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Linh Miểu và Dương Na hoàn toàn chồng vào nhau.
Bọn họ dung hợp lẫn nhau, dường như hoàn toàn biến thành một người, hai người đồng thời há mồm, đồng thời hỏi thăm.
Giây phút này, hai bên chồng lên nhau, cho nên Lý Hỏa Vượng không thể phân rõ hiện tại rốt cuộc là hiện thực hay là ảo giác.
"Hỏa Vượng!" Bạch Linh Miểu sốt ruột như lửa, dùng bàn tay thuôn mảnh vỗ nhẹ gò má của Lý Hỏa Vượng, nhưng đối phương chẳng có chút xíu động tĩnh.
Bạch Linh Miểu luống cuống, cầm trống tiên, vội vã vỗ trống da bên hông mời bà cố Bạch gia lại đây chữa thương.
Lý Hỏa Vượng bỗng chộp lấy tay của Bạch Linh Miểu, nhẹ lắc đầu, giây phút này hắn phân biệt rõ ràng, chỗ này là hiện thực, trước mặt là Bạch Linh Miểu, căn bản không có Dương Na.
Lý Hỏa Vượng khó khăn lật người nằm sấp xuống đất, há mồm thở dốc, một ít thịt vụn từ lỗ máu trong miệng trôi ra khỏi khóe môi rớt xuống đất.
Lý Hỏa Vượng dồn hết sức lực ngẩng đầu lên, nhìn quanh thì thấy Đại Thiên Lục dính đầy bùn đất nằm ở phương xa, hắn gồng sức vào hai tay khó khăn bò hướng bên kia.
Thấy đối phương muốn lấy Đại Thiên Lục, Bạch Linh Miểu vội vàng chạy tới, cầm thẻ tre màu đỏ còn đang nhỏ máu lên đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng run rẩy vươn tay ra, mở ra Đại Thiên Lục cuộn lại giống như đang mở hộp quà, đầu lưỡi máu thịt nhầy nhụa và nguyên cuống họng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Lý Hỏa Vượng yếu ớt ngẩng đầu lên, miệng há to, dựng đứng vật dài đang cầm trong tay, thọc vào lỗ máu trong miệng khiến người sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận