Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 934: Người

Triệu Ngũ chống gậy lườm hắn ta:
“Ngươi xem tay chân của ta giống có thể nấu cơm không?”
“Hỏng rồi, không ai nấu cơm thì làm sao đây? Tiểu Mãn, biết nấu không?”
“Biến!”
"Nếu không có người làm, về sau đừng ăn chung nồi." Lý Hỏa Vượng nói một câu hấp giãn ánh mắt của mọi người.
Mọi người ăn cơm chung là thói quen cũ lúc lặn lội đường xa, nhưng giờ đây Cao Trí Kiên đi làm vua, Tôn Bảo Lộc về nhà, Lữ Gia Ban cũng định cư ở Thượng Kinh, dọc đường còn chết vài người, những người còn lại không đủ chỗ cho một bàn.
“Đã thành thân hết, cũng không thiếu bạc, về sau tự nấu ăn đi, đừng suốt chạy đi đại viện Bạch gia.”
Nghe thế, Bạch Linh Miểu đi bên cạnh Lý Hỏa Vượng lộ vẻ vui mừng.
“Đừng mà Lý sư huynh." Cẩu Oa vẻ mặt tiếc nuối, mỗi ngày tới giờ cơm chỉ cần xách cái miệng đi thì thật sướng như tiên.
“Bớt nói nhảm, quyết định vậy đi.” Lý Hỏa Vượng nói xong, dắt Lý Tuế đi đại viện Bạch gia.
Cẩu Oa tiếc nuối gãi đầu, nhìn sang Triệu Ngũ:
“Ài, ngươi chưa thành thân, về sau không ai nấu cho ngươi, mau đi khuyên nhủ Lý sư huynh.”
"Đừng hy vọng đẩy ta lên, ta biết nấu, không cần." Triệu Ngũ nói, phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của Cẩu Oa, hắn ta chống gậy chậm rãi đi hướng nhà kho.
Nói là nhà kho nhưng thật ra là đại viện không ai ở, dọn trống chỗ để chất đồ vật Cao Trí Kiên đưa tặng.
Vàng bạc vải dệt, còn có các loại đồ ban cho xếp đầy đại đường, đặt bàn tính lên bàn, Triệu Ngũ bắt đầu kiểm kê.
Đây là công việc của Triệu Ngũ, ở Ngưu Tâm Thôn cũng chỉ có hắn ta làm được. Nhà Triệu Ngũ bán gạo, lớn lên trong tiếng khảy bàn tính, bàn về năng lực tính toán thì không ai bằng hắn ta.
Trên đường đi cả đám nghèo, không có tiền nên Triệu Ngũ không tính toán gì được.
Nhưng Ngưu Tâm Thôn ngày nay, chi phí ăn mặc của nhiều người, cả đống tiền lương, vì thế giá trị của Triệu Ngũ thể hiện ra.
Nguyên Ngưu Tâm Thôn kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu xài hết bao nhiêu, tiêu dùng ở chỗ nào, có bao nhiêu gạo cũ, mỗi năm cần bán bao nhiêu gạo cũ, cất chứa bao nhiêu gạo mới, Triệu Ngũ đều dùng bàn tính khảy từng viên.
Một người làm những việc này rất mệt, nhưng Triệu Ngũ rất thích làm, bởi vì chỉ có như vậy hắn ta mới cảm giác mình không phải phế nhân yếu đuối.
“Năm trăm viên trân châu? Cao Trí Kiên tặng nhiều trân châu làm cái gì, trong thôn cũng không có người dùng." Triệu Ngũ nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lấy bút ghi chép kỹ lại.
Một ngày trôi qua như thế, chờ khi bao tử của hắn ta réo gọi thì sắc trời dần dần mờ tối, không nghe tiếng Dương Tiểu Hài gọi ăn cơm.
Mà mãi đến lúc này Triệu Ngũ mới phản ứng lại, Dương Tiểu Hài vừa đi rồi, về sau hắn phải tự nấu cơm.
“Ài, bỗng nhiên đi mất một người, hơi không thói quen.” Triệu Ngũ cầm nạng gác ở bên cạnh, chống nạng khập khiễng đi hướng nhà bếp.
Khi tới nhà bếp thì trời cũng tối, Triệu Ngũ định tìm đại thứ gì có thể ăn sống tạm no bụng, không thể bỏ lỡ buổi học tối của Ngô phu tử.
Nghĩ đến hôm qua được Ngô phu tử đánh giá, lòng Triệu Ngũ nóng cháy. Ngô phu tử nói nguyên Ngưu Tâm Thôn, bàn về biết chữ thì Triệu Ngũ có ngộ tính cao nhất.
Bây giờ Triệu Ngũ đã biết tám trăm chữ rồi, miễn cưỡng cũng có thể xem như người đọc sách.
“Tối quá, đèn ở đâu nhỉ.” Triệu Ngũ lần mò trong nhà bếp.
Triệu Ngũ nhấc lồng hấp lên, sờ trúng thứ hình dạng như con thói mà mềm lạnh, hắn ta cầm nó lên nhét vào ngực:
"Khoai lang cũng được, mang theo dọc đường ăn, đừng để đến muộn."
Triệu Ngũ nghĩ đến đây, tay bốc nhanh hơn, khi hắn ta nhét củ khoai lang thứ ba vào ngực, định cầm lên củ thứ bốn thì sờ trúng một móng vuốt xương xẩu trong bóng tối.
"Quỷ!"
Vài giây ngắn ngủi qua đi.
Rầm!
Cửa gỗ của nhà bếp bị nổ nát, Lý Hỏa Vượng toàn thân xúc tu màu đen không ngừng mấp máy cầm Tích Cốt Kiếm, vẻ mặt sát ý đứng ở nơi đó, quắc mắt quét trong phòng.
"Lý sư huynh! Có quỷ! Trong phòng này có quỷ!" Triệu Ngũ bất chấp chống gậy, dùng cả tay chân bò ra sau lưng Lý Hỏa Vượng.
"Yên lặng chút!" Lý Hỏa Vượng móc huỳnh thạch tỏa ánh sáng xanh lè ra khỏi ngực ném vào nhà bếp mờ tối.
Hắn lập tức thấy một người đàn ông quần áo tả tơi co ro ở góc tường, vai run run dường như đang ăn những thứ gì.
"Quay đầu lại!" Lý Hỏa Vượng giơ ngang thanh kiếm.
Khi người đàn ông xoay người, nhìn thấy bộ dạng của Lý Hỏa Vượng thì bất chấp nhét khoai lang vào miệng, run cầm cập nằm sấp xuống đất, không ngừng dập đầu hướng hắn:
"Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng!"
Đối diện người tự dưng xuất hiện ở Ngưu Tâm Thôn, Lý Hỏa Vượng tự nhiên là tràn ngập hoài nghi.
"Lý Tuế, giúp ta thăm dò rõ về hắn.”
“Vâng, phụ thân.”
Mấy xúc tu của Lý Tuế vươn ra nhanh chóng kéo người đàn ông quần áo tả tơi ra khỏi nhà bếp.
Những xúc tu này chui vào thất khiếu, lần mò rõ chi tiết của người này từ trong ra ngoài.
Nương ánh trăng mới dâng lên, Lý Hỏa Vượng nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận