Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 589: Bạch Tháp (2)

Không đợi hòa thượng nói xong, Lý Hỏa Vượng vụt ngoái đầu, cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy là một cái miệng rộng dữ tợn lớn còn hơn căn nhà, rậm rạp xúc tu dài màu sậm.
“Hừm?”
Lý Hỏa Vượng ngẩn ngơ nhìn quạt điện đầy tro bụi trên đỉnh đầu.
Một đóa hoa dại màu trắng chiếm tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng.
“Anh trai, tỉnh rồi hả? Thấy hoa này đẹp không? Mua từ bên ngoài đó.”
Lý Hỏa Vượng di chuyển tầm nhìn, theo bàn tay mập cầm hoa dời lên trên thấy một khuôn mặt mập chất phác.
Người này thoạt trông tuổi tác rất lớn, tối thiểu bốn, năm mươi tuổi, nhưng hành vi cho cảm giác như con nít, đôi mắt trong veo ngây thơ.
Cơ bắp toàn thân Lý Hỏa Vượng bỗng căng cứng:
“Không đúng! Ta mới vừa bị cái gì ở trong nước ăn, sao có thể bỗng nhiên ở đây?"
Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện tứ chi bị sợi dây bảng to trói chặt.
“Anh trai, chỗ này là bệnh viện Bạch Tháp, tuy một số người gọi là ngục giam Bạch Tháp. Tôi ở trên đường lục thùng rác bị quản giáo mang đến nơi này.”
"Quản giáo nói tôi bị ngốc độ nhẹ, kêu tôi đổ phân đút cơm cho anh, sau đó sẽ cho tôi kẹo ăn.”
Nhìn mọi thứ xa lạ ở trước mắt, đầu óc của Lý Hỏa Vượng xoay chuyển nhanh:
“Không cần biết vì sao năng lực của Hắc Thái Tuế mất hiệu lực, nếu ta có thể xuất hiện ở trong ảo giác, vậy chứng minh ta còn chưa chết, ta còn hy vọng! Không được, chỗ này là trong bụng của thứ đó! Ta nhất định phải cố gắng nhanh chóng từ nơi này ra ngoài!"
Lý Hỏa Vượng sửa sang lại suy nghĩ, quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh:
"Có thể giúp ta một việc không? Cởi dây trói cho ta.”
Người đàn ông lắc đầu liên tục:
“Không được, quản giáo nói không thể cởi bỏ, nếu thả anh ra thì tôi sẽ bị nhốt trong phòng đen.”
Bên hiện thực đang vô cùng nguy cấp, không chừng chính mình sắp bị hoàn toàn tiêu hóa, Lý Hỏa Vượng không rảnh lãng phí thời gian tại đây.
Hắn hít sâu một hơi, xoay mạnh về phía trái, giường kim loại bị lật tung phát ra tiếng vang chói tai.
Hành động của Lý Hỏa Vượng dọa khóc đối phương, thế là liên tục đập cửa sắt rầm rầm, lớn tiếng khóc la với camera trên đầu:
“Quản giáo ơi, hu hu, mau đến nhanh đi! Tôi sợ!”
Lý Hỏa Vượng vặn người, nhấc giường nhổng lên cao rồi rớt cái rầm xuống đất.
Nương sức mạnh đó, Lý Hỏa Vượng đè xương bàn tay trái gãy mấy khúc, sau đó hắn cắn răng vung mạnh lên.
Tay trái xoắn thành bánh quẩy rút ra khỏi dây trói nhẹ nhàng như cọng mì.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón út duy nhất có thể nhúc nhích cố giật móc khóa dây trói, rất nhanh tay phải của hắn khôi phục tự do.
Lúc này Lý Hỏa Vượng đã nghe thấy tiếng bước chân giày da bên ngoài phòng bên, hắn hành động càng lúc càng nhanh.
Khoảnh khắc một vị cảnh ngục xông vào, Lý Hỏa Vượng hất đầu gối phải lên đánh gãy ba khúc xương sườn của đối phương.
Vừa hạ một người, hai cây gậy chích điện dí vào người Lý Hỏa Vượng, hắn bị điện toàn thân không ngừng run rẩy.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, bắt lấy hai cây gậy rút mạnh, dùng ánh mắt ăn thịt người trừng cảnh ngục.
Người kia bị bộ dạng của Lý Hỏa Vượng dọa sợ run bắn, tuy tay còn cầm thứ vũ khí khác nhưng e rằng phần thắng rất thấp, gã biết tại sao người này bị nhốt ở đây.
"Lý Hỏa Vượng? Lý Hỏa Vượng đúng không? Tôi biết cậu là song hướng dương tính, bây giờ cậu nghe được tôi nói đúng không?"
"Bình tĩnh, bình tĩnh đi, bạn gái của cậu mới vừa thăm tù còn chưa đi, tôi kêu cô ấy đến gặp mặt cậu được không?”
Lý Hỏa Vượng mặc kệ, vươn tay cướp thẻ từ và súng chích điện của cảnh ngục, lao nhanh về phía cửa phòng.
“Ai quan tâm ngươi là cái gì, muốn khiến ta ở lại dạ dày của ngươi chờ chết thì đừng mơ!”
Lý Hỏa Vượng không ngừng mở ra cửa cuốn sắt và tấn công cảnh ngục, nguyên khu vực giam thần kinh trong ngục giam Bạch Tháp hú còi cảnh báo, mấy đội người nhanh chóng từ lối ra xông vào khu giam giữ.
Sau khi xem xét xong cục diện, Lý Hỏa Vượng lý trí không chọn chạy trốn từ lối ra.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, lao vào văn phòng của cảnh ngục, một chân giẫm lên, khi người khác đều không có phản ứng lại thì hắn nhảy xuống lầu.
"Khụ khụ!" Lý Hỏa Vượng phun máu, đứng lên từ bãi cỏ.
Mặc kệ bệnh nhân tâm thần ở bên ngoài hít thở đang xúm lại gần mình, Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn nhà giam màu xám to lớn ở trước mặt, lộ nụ cười đắc ý:
"Ta mặc kệ ngươi là cái gì, nhưng chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ăn ta? Nằm mơ đi!”
“Người này làm sao vậy? Tự dưng nhảy từ tầng cao xuống, có nên gọi 120 không?”
"Quản giáo! Nơi này có người bị thương!"
“Ài, tôi biết cậu ta, người này từng lên TV! Nghe nói là siêu anh hùng trừ hại cho dân.”
“Mấy người nhìn kìa, cậu ta bị thương ở tay, tội ghê.”
Lời bàn tán của người bệnh xung quanh không thể quấy nhiễu Lý Hỏa Vượng một ly, hắn thu về tầm mắt nhìn nhà giam, ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía như muốn tìm kiếm cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận