Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 271: Trở về

So với những hành hạ đó, Xuân Tiểu Mãn càng để ý là nợ ân tình của người khác.
Xuân Tiểu Mãn không cam lòng, mỗi lần xảy ra vấn đề đều là Lý sư huynh hứng lấy, có vẻ cô ấy rất vô dụng.
Từ sau khi giết phụ thân của mình, Xuân Tiểu Mãn đã quyết định tuyệt đối không làm phế vật.
“Lý sư huynh chịu được thì ta cũng chịu đựng được!"
Hai tay Xuân Tiểu Mãn cầm Đại Thiên Lục, nghiến răng đọc.
Bạch Linh Miểu đang ở nhà bếp nấu trà gừng, vẻ mặt ưu sầu nhìn củi trong lò bếp.
“Đã ói đến mức đó, gần đây tỷ ấy cũng kỳ lạ, không lẽ có hỉ?”
“Lý sư huynh thì không thể nào, mỗi ngày ta ngủ chung với huynh ấy.”
“Vậy sẽ là ai? Cẩu Oa? Cao Trí Kiên? Hay Tôn Bảo Lộc? Nhưng Tiểu Mãn tỷ từ khi nào ...”
Bạch Linh Miểu khép chân lại, mặt ửng đỏ.
Sau khi hết cơn xấu hổ, Bạch Linh Miểu cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của tỷ muội mình.
Lặn lội đường xa, nếu mang thai thật e rằng không thể đi nhanh được.
Trong khi Bạch Linh Miểu lo lắng bỗng nhiên cảm giác có người đứng sau lưng mình.
Nghe mùi thơm thân thể giống hệt mình, Bạch Linh Miểu cau chân mày thanh tú hỏi:
“Sao vậy?”
Nhị Thần đứng sau lưng Bạch Linh Miểu, khăn trùm đỏ nhẹ đung đưa:
“Mang theo trống, trong thôn có việc làm.”
Dải lụa bảy màu cột trên trống da nhẹ đung đưa theo bước chân của Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu đi một mình trong ngõ hẻm của Tiền Gia Thôn hơi cũ nát.
Thường có nông dân đi chân trần dắt trâu, người phụ nữ ôm con nít ngạc nhiên nhìn Bạch Linh Miểu.
Trong thôn chưa từng mấy ai ăn mặc như cô gái này, rất hiếm lạ.
Vẻ mặt Bạch Linh Miểu hơi căng thẳng cúi gằm mặt, tiếp tục đi hướng vị trí mà Nhị Thần nói cho.
Bạch Linh Miểu đi được một lúc thì thấy căn nhà thấp lùn hai gian song song một lớn một nhỏ, cô ấy hít sâu một hơi, đi vào sân.
“Gâu gâu gâu!” Con chó Đại Hoa trông nhà sủa làm Bạch Linh Miểu giật mình.
Nhưng tiếng chó sủa giúp Bạch Linh Miểu tránh cho lúng túng gọi người.
Két két!
Cửa mở, một người nông dân chất phác từ bên trong đi ra, trong ánh mắt mang theo một chút sợ hãi hỏi: "Ngươi tìm ai?”
Bạch Linh Miểu hé môi, trong một chốc không biết nên nói thế nào, dù sao cô ấy ít khi làm chuyện này.
Do dự rất lâu Bạch Linh Miểu mới dè dặt hỏi:
“Ưm ... xin hỏi ... nhà các ngươi có người trúng tà phải không?”
Rầm!
Cánh cửa vừa mở đã đóng sầm lại.
"A ... " Bạch Linh Miểu xấu hổ đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Nhị Thần đứng bên cạnh, nói trong đầu: “Ngươi thấy đó, bọn họ đóng cửa, có lẽ không sao.”
Bạch Linh Miểu nghe được gì đó, mặt lộ vẻ khó khăn nhẹ giọng biện giải:
"Ta biết Tiên gia hiện tại thúc giục gấp, nếu không làm việc bọn họ sẽ kiếm chuyện với chúng ta, nhưng nhà này có lẽ không có ... ài, được rồi, ta đã biết, ta lại đi thử xem.”
Bạch Linh Miểu lại bước tới, giơ bàn tay trắng như tuyết gõ cửa:
“Làm ơn mở cửa cho! Tiểu nữ tử tập pháp trừ tà bắt quỷ, nếu thật sự có phiền phức về mặt đó thì tại hạ có thể hỗ trợ!”
Bạch Linh Miểu lại gõ cửa vài lần, khi cho rằng bọn họ sẽ không mở cửa thì cửa gỗ mở hé, bên trong lộ ra con mắt già nua như sáp ong làm cô ấy sợ đứng tim.
“Sao ngươi biết chúng ta gặp được ma?"
Nghe thấy âm thanh, Bạch Linh Miểu mới hiểu được đây là con mắt vàng vọt của người.
“À thì ...” Bạch Linh Miểu trong một chốc không tìm được lý do gì.
"Lão trượng, ngài mặc kệ ta làm sao biết, loại chuyện này ta thật sự có thể giúp ngươi, tai họa cũng không thể bám vào người quá lâu, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện rắc rối.”
"Thỉnh ngươi phải trả bao nhiêu tiền?”
"Năm mươi văn tiền, mặc kệ tai họa lợi hại cỡ nào đều chung giá năm mươi văn tiền.” Bạch Linh Miểu báo ra giá thống nhất của Khiêu Đại Thần.
Vừa dứt lời, Bạch Linh Miểu nghe thấy phía sau cửa truyền đến giọng đàn ông trẻ tuổi:
“Phụ thân, chọn nàng ấy đi, Khiêu Đại Thần này rẻ hơn Thôi Mễ bà nhiều!”
Cửa bỗng nhiên lại đóng lại, không biết hai phụ tử ở bên trong thương lượng cái gì, Bạch Linh Miểu chờ đợi có chút thấp thỏm bất an thì cửa két một tiếng mở ra.
Một người nông dân già tuy lùn mà thân thể to khỏe, nặng trĩu ưu tư cầm đòn gánh bước ra cửa.
Ông ta lại nhìn Bạch Linh Miểu một lúc, nói:
“Năm mươi đồng tiền à, đây là ngươi nói nhé. Nhà bọn họ là người nghèo, ngươi đừng khi dễ bọn ta."
Nghe lời này thì Bạch Linh Miểu thở phào một hơi, nhấc chân bước qua khung cửa vào trong.
Vừa mới tiến vào, Bạch Linh Miểu đã bị sắc trắng ập vào mặt làm giật mình.
Toàn bộ trong phòng bố trí như linh đường, không, nơi này trừ không có quan tài thì chính là linh đường.
"Lão trượng, bài vị không đặt ở từ đường, để trong nhà làm cái gì?"
Nghe lời này, lão nhân thở dài thườn thượt:
“Nếu để được thì ta đã sớm để rồi. Ngươi lại đây, có một số việc ta mang ngươi đi bên trong nói tỉ mỉ hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận