Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 548: Đại Thần, Nhị Thần

Bị ba người nhìn chằm chằm, biểu cảm của Ký Tướng vô cùng nghiêm túc dùng tay áo lau bụi dính trên mặt, dường như đang suy nghĩ cái gì.
"Ta ... Ta cũng không quá rõ ràng." Ký Tướng chần chừ nói: “Ta gọi hai người đến đây để làm gì?”
Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại nhìn nhau, trong một chốc không biết nên nói cái gì.
Kêu bọn họ đi ra mà quên mất lý do gọi bọn họ, cấp trên đúng là vô tự thật.
“Ôi, được rồi, đi tìm chỗ có người trước đã, không còn xe ngựa, nếu không đi nhanh thì mấy người chúng ta sẽ phải qua đêm bên ngoài.”
Nhìn sắc trời, đám người Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục do dự, vội vàng chạy nhanh hơn.
“Mặc đi, cởi truồng khó coi quá.” Hồng Đại cởi chiếc áo dài ăn mày hôi hám đang mặc đưa cho Lý Hỏa Vượng trần trụi.
Lý Hỏa Vượng nói cảm ơn, khoác áo dài treo đầy dao gỉ sét lên người.
Khi Lý Hỏa Vượng vươn tay ra định mặc áo vào thì nhìn thấy cánh tay máu thịt nhầy nhụa của mình.
Làn da nơi đó dường như khắc cái gì, nhưng đã bị đốt hoàn toàn dính liền vào nhau.
"Kỳ lạ, đây là chuyện gì?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc chậm rãi thả tay xuống, mặc chỉnh tề áo dài của Hồng Đại.
Lý Hỏa Vượng không còn trần truồng đang định xoay người theo kịp bước chân của nhóm Ký Tướng, nhưng mới đi hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại: “Không đúng! Không thích hợp!"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xắn tay áo lộ ra vết thương dính liền với nhau, lấy dao găm ra rạch một đường vào làn da ở bên cạnh.
Cậu túm lớp da giật mạnh, cùng với tiếng da xé rách, lộ ra máu thịt và gân cơ ở bên dưới.
Chữ khắc rất sâu, hằn lên phần thịt.
Lý Hỏa Vượng khiếp sợ đọc xong chữ viết trên thịt, vội quay đầu hét lớn hướng Ký Tướng:
“Là Tâm Trọc!”
Khoảnh khắc nghe lời này thì vẻ mặt Ký Tướng bừng sáng:
“Ôi chao, ta nhớ ra rồi! Ta tìm các ngươi là để trợ giúp bắt Tâm Trọc!”
Nhưng giây sau, biểu cảm của ba người thay đổi, không khí nháy mắt trở nên nghiêm túc vô cùng.
“Tâm Trọc đã đi ra! Nó giấu đi ký ức của chúng ta về Tâm Trọc!”
Lý Hỏa Vượng lấy ra Tử Tuệ Kiếm, vô cùng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
“Có lẽ không chỉ như thế, không chừng Tâm Trọc đã giấu vài người trong nhóm chúng ta rồi, chẳng qua chúng ta không nhớ họ, tuyệt đối đừng nhìn vào mắt của nó.”
Lách cách lách cách!
Ký Tướng không ngừng gảy hạt châu bàn tính, dường như đang tính cái gì.
Khi tiếng gảy bàn tính dừng lại, một tổ năm hạt châu có ba cái bị đẩy lên.
“Ba người, Tâm Trọc đã giấu đi ba người."
Lời của Ký Tướng khiến da đầu Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại tê dại, bất giác đã thiếu mất ba vị đồng bạn, vậy mà mình chẳng biết gì cả.
Tay phải của Lý Hỏa Vượng lướt qua, khắc lại lời Ký Tướng vừa nói lên cánh tay của mình, vậy thì Tâm Trọc không thể che giấu.
“Để ta thử xem có thể buộc nó lộ mặt hay không, các ngươi hãy hộ pháp!”
Ký Tướng đập bàn tính xuống đất, bắt đầu gảy lách cách.
Vẻ mặt Hồng Đại nghiêm túc bước tới, lấy các con dao gỉ sét ra xếp thành hình hoa sen quanh Ký Tướng, mũi dao chĩa vào trong.
Lý Hỏa Vượng lúc này không thể làm được gì khác, chỉ có thể tùy thời cảnh giới.
Thời gian từ từ trôi qua, tùy theo Ký Tướng lại gảy bàn tính, số lượng lại lần nữa mất đi ý nghĩa, nhưng lần này không có hiệu quả như lần trước.
Dù Ký Tướng gảy bàn tính đến chảy mồ hôi ròng ròng thì vẫn không thấy bóng dáng của Tâm Trọc.
Lý Hỏa Vượng sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm bốn phía, ngay lúc này, cậu chợt phát hiện trên cánh tay của mình từ khi nào lại tăng thêm mấy hàng chữ.
Đó là nét bút của cậu, chẳng qua ký ức viết hàng chữ này dường như đã bị Tâm Trọc giấu mất, cậu không nhớ đã viết lúc nào.
“Ký Tướng thực hiện đã có hiệu quả, nhưng mà rất yếu! Cần chúng ta vểnh tai nghe kỹ! Nhanh lên! Không chỉ có Thác Bạt Đan Thanh và Liễu Tông Nguyên bị Tâm Trọc giấu đi, còn có Miểu Miểu!"
“Lúc trước Nhị Thần căn bản không đi! Nàng lén mang theo Miểu Miểu muốn giúp chúng ta! Nhanh đi cứu bọn họ! Tuyệt đối không thể khiến các nàng rơi vào kết cục như người nhà của Tâm Trọc!”
Thân thể Lý Hỏa Vượng run rẩy, da gà nổi lên khắp người.
Lý Hỏa Vượng không chút do dự tháo bông gòn nhét lỗ tai xuống, dùng thính giác cực kỳ mẫn tuệ quan sát mọi thứ xung quanh.
Lúc mới bắt đầu, Lý Hỏa Vượng suýt chút bị tiếng gầm rú chấn động suýt xỉu, mỗi lần hạt châu va chạm phát ra tiếng thì bên tai của cậu giống như nghe một chuỗi tiếng ồn.
“Phụ thân ... ồn quá, ồn quá!”
“Cố chịu đựng, sắp xong rồi! Chúng ta phải cứu nương của ngươi!" Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, khép mắt lại dùng tất cả tinh lực để phân biệt âm thanh.
Mới bắt đầu thì vô cùng ồn ào, nhưng tùy theo Lý Hỏa Vượng dần dần bình tâm lại, cậu dần nghe được một số âm thanh khác.
“Sắp ... điên ...”
"Không đúng, không phải cái này!” Lý Hỏa Vượng cắn răng, hai tay ôm chặt đầu của mình ép mạnh vào trong.
Rốt cuộc một ít âm thanh bắt đầu rõ ràng hơn, đó là một tiếng bước chân thoắt ẩn thoắt hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận