Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 675: Khải

Hai cha con tiếp tục ngồi im không nói, cho đến khi cảnh ngục bước tới mời đi, Lý Kiến Thành mệt mỏi nhưng cố căng dây thần kinh mới đứng lên, dùng tay sờ đầu của Lý Hỏa Vượng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, có lẽ con sẽ trở lại bộ dạng điên khùng như trước, mẹ yên tâm, không có gì đâu, tin con đi, về sau tuyệt đối sẽ càng lúc càng tốt hơn.”
“Con sẽ cách ba, năm ngày tỉnh táo lại, nếu trễ chút mẹ cũng đừng lo, có lẽ vì con ở bên kia bị một ít việc vặt làm vướng chân.”
"Không, mẹ, con thật sự không phát bệnh, mẹ đừng kích động, hãy nghe con giải thích ...”
Gia Cát Uyên ở giữa không trung nghi hoặc nhìn Lý Hỏa Vượng, nghe hắn dịu dàng giải thích với một cổ thụ nghiêng.
“Sao nào? Tăng kiến thức chưa? Không phải ai cũng có cơ hội xem Tâm Tố phát điên.” Ảo giác Tọa Vong Đạo giải thích với Gia Cát Uyên bằng giọng điệu người từng trải.
Gia Cát Uyên nghi hoặc hỏi:
“Trước kia Lý huynh cũng thường như vậy sao?”
“Ừ, nghe hòa thượng nói trước khi ăn Lý Tuế thì cách ba năm hôm hắn sẽ như vậy.”
Gia Cát Uyên nhìn Lý Tuế cuộn lại dưới cây, lại nhìn Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một mình, cảm thán rằng:
“Lý huynh vất vả thật, Tâm Tố cực khổ hơn Tâm Bàn nhiều.”
“Đúng rồi, đạo sĩ khổ lắm, một đường đi qua, ta ở bên cạnh nhìn đều đau lòng, nếu không phải không thể làm chút gì đó, ta đều muốn giúp hắn." Hòa thượng ở một bên xen lời.
“Vị đại sư phụ này, tiểu sinh Gia Cát Uyên xin chào.”
Tuy bề ngoài của người này giống hệt phương trượng Chính Đức Tự của Đại Tề, nhưng Gia Cát Uyên nhìn liền biết người này không phải, phương trượng còn chưa chết.
“Xin chào? À, ta cũng chào nhé. Đúng rồi, ngươi cẩn thận cái tên không có da mặt và tròng mắt kia, hắn là tên lường gạt, hắn đã lừa ta mấy lần."
Gia Cát Uyên nhìn qua Hồng Trung, cười khẽ:
“Nhìn ra được, người này là Tọa Vong Đạo, đại sư phụ này, người không đầu kia là ai?”
Tùy theo hòa thượng giới thiệu, Gia Cát Uyên chẳng những biết tên của ảo giác khác, thậm chí hiểu rõ bọn họ là chết như thế nào, ngày xưa phát sinh cái gì.
“Tức là tiền bối Kim Sơn Trảo này bị Bành Long Đằng giết đúng không?"
"Đạo sĩ nói như vậy, nhưng hắn không rảnh trò chuyện với ta, mỗi ngày đều bận rộn, nên ta cũng không rành lắm.”
“Vậy tại sao vị tiền bối Kim Sơn Trảo này không có địch ý gì với Bành tướng quân?”
“Sao ta biết, ta không phải con giun trong bụng của họ."
"Vậy được rồi, cho tiểu sinh hỏi thứ khác, trừ năm người chúng ta ra còn ai không?”
“Có chứ, nghe nói trước chúng ta còn có một tên Lại Tử Đầu, một nữ nhân, bọn họ đều là ảo giác bên cạnh đạo sĩ, chẳng qua về sau bọn họ đã mất.”
“Nói vậy là người bên cạnh Lý huynh có tổng cộng bảy người?” Gia Cát Uyên cầm cây quạt khép lại gõ nhẹ bàn tay, ra chiều đăm chiêu.
"Ngươi muốn làm gì?" Hồng Trung nhíu chặt mày xem người trước mắt: "Hiện tại chúng ta đều thành ảo giác bên cạnh Lý Hỏa Vượng, ngươi còn muốn làm trò gì?”
Gia Cát Uyên chỉ chắp tay hướng Hồng Trung, cười cười.
“Gia Cát huynh.” Lý Hỏa Vượng kêu gọi khiến tất cả ảo giác nhìn qua.
Người đàn ông trước mắt tuy bộ dạng như cũ, nhưng không biết tại sao, thoạt nhìn tinh khí thần hơi khác với trước.
Lý Hỏa Vượng hỏi:
“Gia Cát huynh, trừ Đại Tề cùng Đại Lương, ngươi có từng gặp qua người khác bị sửa chữa quá khứ không?"
"Chưa từng, toàn thiên hạ có thể may mắn gặp Tư Mệnh vốn đã là lông phượng sừng lân, hơn nữa đa số người hoặc phát điên hoặc chết, càng miễn bàn khiến Tư Mệnh tự mình ra tay."
Lời của Gia Cát Uyên khiến chân mày của Lý Hỏa Vượng dần cau lại. Vậy chẳng phải là nói, nếu chính mình muốn trừ bỏ Hồng Trung thì không có điểm tham khảo nào?
Bị Đấu Mẫu sửa chữa quá khứ là chuyện cực kỳ khó giải quyết, nhưng suy nghĩ kỹ thì không đáng gì.
Trừ thân phận quá khứ ra có thêm một thân phận Hồng Trung của Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng còn tự dưng học được nhiều công pháp thần thông lợi hại mà hữu dụng của Tọa Vong Đạo.
Vừa tặng thân phận vừa tặng thần thông, còn tặng công pháp tu chân, nhìn sao đều cảm thấy là chuyện tốt, còn về hại thì ít nhất tạm thời chưa xuất hiện.
Dường như duy nhất đáng giá hoài nghi, đó là Đấu Mẫu làm như vậy, khẳng định có mục đích của mình.
“Tại sao nó làm như vậy?” Lý Hỏa Vượng thu thập mọi thứ về Đấu Mẫu trong ký ức của Hồng Trung, tiếc rằng không có manh mối gì.
Giữa hai bên không phải quan hệ tín đồ và thần, mà là lừa dối và bị lừa dối.
Tọa Vong Đạo đều biết, mỗi phần giả dối trên đời này đều thuộc về Đấu Mẫu, nó điều khiển tất cả giả dối.
Mỗi người đều có một lũ giả dối của Đấu Mẫu, giống như mỗi người đều biết nói dối vậy. Đây là điều định sẵn, biện pháp chiếm lấy năng lực của Tọa Vong Đạo chính là lừa dối cướp đi phần giả dối của Đấu Mẫu trong thân thể mỗi người.
Đương nhiên, giả dối chỉ là một phần trong đó, lừa cướp giả dối, tiện thể lừa luôn thứ khác của người ta là chuyện tự nhiên sẽ phát sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận