Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 128: Chợ phiên (2)

Sỏa Tử thiếu trí tuệ, vì vậy Lý Hỏa Vượng đặt tên cho hắn là Cao Trí, hy vọng hắn có thể tìm được chút bù đắp từ trong tên của mình.
Về phần chữ Kiên cuối cùng, đây chính là kỳ vọng của Lý Hỏa Vượng đối với hắn, hy vọng hắn có thể luôn kiên trì sống tiếp khi đối mặt với cuộc đời bi thảm của mình.
"Lý sư huynh! Lý sư huynh! Huynh cũng đặt cho đệ một cái tên đi, cậu ấy tên là Sỏa Tử rất khó nghe, đệ tên là Cẩu Oa cũng không có chỗ nào hay cả.”
Khẽ nhíu mày, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía thanh niên có vẻ mặt tinh quái bên cạnh.
"Đầu óc đệ ấy không dễ sử dụng, đầu óc đệ cũng không dễ sử dụng sao? Lớn đầu như vậy rồi mà cũng không đặt cho mình được một cái tên sao?”
Vừa nói, Lý Hỏa Vượng đi về phía bên đống lửa, Cẩu Oa vẫn không bỏ cuộc mà đi theo sau cậu.
"Ôi dào, Lý sư huynh, không phải là vì huynh biết chữ sao, huynh đặt tên chắc chắn sẽ hay hơn một tên chăn bò như đệ.”
"Đệ không tham lam. Huynh chỉ cần đặt cho đệ một cái tên tiếng tăm lớn là được, càng lớn càng tốt.”
Lý Hỏa Vượng cười: “Ha, đệ còn muốn tiếng tăm lớn, gọi đệ là Tào Tháo, đệ có giữ nổi không?”
Cẩu Oa đương nhiên không hiểu ý của Lý Hỏa Vượng, hưng phấn vỗ tay và nhảy cẫng lên.
"Được! Tên Tào Tháo này cũng hay, nghe rất vui tai! Từ nay về sau đệ tên là Tào Tháo!"
Còn không đợi Lý Hỏa Vượng nói gì thêm, Cẩu Oa đã chạy đến đám đông và hào hứng thông báo tên mới của mình với bọn họ.
Mà những người khác đương nhiên cũng không hiểu được hàm ý phía sau cái tên này, nhao nhao đứng dậy chúc mừng.
Nhìn thấy cảnh tượng buồn cười trước mắt, Lý Hỏa Vượng lắc đầu cạn lời.
Ngẩng đầu nhìn trời dần dần sáng lên, Lý Hỏa Vượng nói: "Đừng lề mề nữa, tiếp tục xuất phát, chúng ta tranh thủ hôm nay phải đến được trấn.”
"Đến trấn rồi chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon, mấy hôm nay ăn đủ rau dại rồi chứ?”
Câu nói này lập tức khiến mọi người nâng cao tinh thần, không ngừng nuốt nước miếng.
Trước đó, lương khô đã rơi xuống nước cùng với xe lừa rồi.
Bọn họ có rất nhiều vàng, nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy cũng không ai bán thức ăn cho bọn họ.
Không có thức ăn, chỉ có thể ăn rau dại giống như lão hòa thượng, suốt dọc đường ăn rau dại đến nỗi mặt đều biến thành màu xanh rồi, huống hồ có lúc thậm chí còn không có rau dại mà ăn no.
Một nhóm Dược Dẫn gầy đói mang theo sự khao khát về thức ăn, sải bước về phía trước.
Có lẽ là bởi vì phía trước có treo đồ ăn nên lộ trình của nửa ngày chỉ cần hai giờ đồng hồ là đã đến nơi rồi.
Dưới chân một ngọn núi cao được mây mù bao phủ có một tiểu trấn náo nhiệt.
Tiểu trấn này thậm chí còn có chút náo nhiệt thái quá, đám người Lý Hỏa Vượng chen vào, ngay cả việc dừng chân cũng khó.
Hơi nghiêng đầu để tránh một chiếc đòn gánh đi ngang qua, lại nhanh chóng nhấc chân phải lên để tránh giẫm phải phân gà trên mặt đất.
Lý Hỏa Vượng đi vào trấn trong những âm thanh chào bán khắp nơi.
"Chẳng lẽ nơi này tốt như vậy sao? Sao lại nhiều người như vậy?”
Trên con đường gạch đá vốn không rộng...
Lúc này tấp nập kẻ mua người bán, tiếng mặc cả ầm ĩ.
Người thì bán làn xách tự làm, người thì bán những món ăn bằng thịt chim thú được săn bắt trên núi, người thì bán rau nhà tự trồng.
Có người bán gà, bán chó, thậm chí còn bán cây giống.
Những người bán và người mua này đều nói chuyện ồn ào đến ong cả đầu, Lý Hỏa Vượng cảm thấy xung quanh mình có hàng ngàn con ruồi đang bay.
"Lý sư huynh, Tào Tháo đệ biết! Hôm nay là mùng một họp chợ, vì vậy người trong khắp nơi đều tới họp chợ.” Cẩu Oa ở bên cạnh giải thích.
Lý Hỏa Vượng hiểu và gật gật đầu, cậu suýt chút nữa quên mất chuyện này, người nơi đây sẽ đi họp chợ phiên.
Vào ngày mồng một và ngày rằm hàng tháng, người dân sẽ tập trung về một nơi để họp thành chợ một cách tự phát và tiến hành các giao dịch qua lại.
Nhìn đám đông náo nhiệt, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên có một sự thôi thúc.
Cậu muốn rung Đạo Linh lên, xem xem hiện tại trong hội chợ này có bao nhiêu Du lão gia đến.
Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, mình không phải là trẻ con, hiện tại còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Tầm mắt Lý Hỏa Vượng dần dần nâng lên, xuyên qua đám người đông nghịt và kiến trúc phía xa, cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi cao.
Đây chính là Hoằng Hoa Sơn, am ni cô trên núi này chính là điểm đến của Lý Hỏa Vượng, nói không chừng bọn họ có thể giải quyết được Đan Dương Tử đang dần ăn mòn thân thể của mình.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị tiến lên, cậu lại nhìn thấy những người khác đều đồng thời dừng lại trước một gian hàng.
Những người này nhìn chằm chằm vào những thứ được đặt phía trên, nước miếng trên khóe miệng của Sỏa Tử chảy dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận