Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1329: Hợp tác (2)

“Tôi không biết bọn họ muốn làm gì, vẫn chưa đoán ra được, nhưng tôi cảm thấy thế giới hiện thực hẳn là không chỉ có một con voi.”
“Nếu bọn họ thật sự ra tay, e rằng sẽ không phải là cuộc thử nghiệm đơn giản như trước đây, chắc chắn sẽ khốc liệt hơn, thậm chí sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn dữ dội ở tất cả các nơi như ngà voi, chân voi, mũi voi, bao gồm phần mặt mà chúng ta đang ở.”
"Nhưng may mắn thay, chúng ta có cách để giúp đỡ voi của mình, bởi vì chúng ta đều là ở bên trong voi sờ voi.”
“Cậu rất đặc biệt, người khác chỉ sờ được một mặt, cậu có khí quan cảm giác mà người khác không có, cậu có thể sờ được hai mặt, nên cậu gần với thực tế hơn những người khác."
Triệu Sương Điểm đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Lý Hỏa Vượng, cuối cùng ấn nhẹ vào tròng mắt màu đỏ máu của hắn:
“Cậu thật sự rất đặc biệt."
Bốp!
Lý Hỏa Vượng hất tay cô ta ra: “Khi nào họ sẽ tấn công lần nữa?”
"Bọn họ? Ra tay? Tôi không biết khi nào họ sẽ ra tay. Điều tôi biết là thời điểm chúng ta phản công là ngày thứ hai của tháng sau."
"Phản công?"
"Đúng, không sai, chính là phản công, phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, chúng ta không thể chờ bọn họ ra tay trước, lần này chúng ta phải chiếm thời cơ trước, đây là nguyên nhân tôi tìm cậu.” Triệu Sương Điểm đưa tay về phía Lý Hỏa Vượng.
"Tôi chân thành mời cậu tham gia cùng chúng tôi, vận dụng thiên phú của cậu trợ giúp chúng tôi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn bàn tay đưa tới trước mặt mình:
“Tại sao ta phải tin lời ngươi nói? Nếu ngươi là Thanh Vượng Lai thứ hai thì sao?"
“Vì tôi có thứ mà cậu muốn, chia tay hoàn toàn với bạn gái chắc làm cậu khó chịu lắm? Huống chi hai người là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đã chung lớp, rất đáng tiếc khi phải xa nhau như thế này."
“Chỉ cần cậu đồng ý, sau khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, tôi có thể để cậu và bạn gái nhỏ của cậu trở về cuộc sống yên bình đơn điệu, hoàn toàn cách ly với tất cả những gì cậu không muốn tiếp xúc."
“Hai người có thể cùng nhau thi lại, sống trong ngày tháng bình thản.”
"Tất nhiên, nếu cậu muốn trở thành một người giàu có thì tôi cũng có thể biến điều đó thành hiện thực. Cả hai lựa chọn đều yêu cầu ta phải làm việc như nhau."
Đối mặt với sự cám dỗ của đối phương, Lý Hỏa Vượng vẫn có chút lo lắng, trước đây hắn đã bị lừa quá nhiều lần: “Không, ta cảm thấy trong lời nói của ngươi tựa hồ có một cái bẫy, ngươi nói khiến chúng ta ngăn cách mọi thứ không muốn tiếp xúc, phải chăng ngươi dự định sau khi kết thúc sẽ cướp đi Thiên Đạo mà Dương Na và ta chưởng quản?”
"Xin lỗi, ta thật sự nghe không hiểu." Triệu Sương Điểm cau mày lắc đầu.
“Ngươi không hiểu cũng không sao, nhưng điều ta muốn nói là, ta sẽ không từ bỏ Thiên Đạo của ta! Nếu ta không phải Tư Mệnh, chỉ là một phàm nhân thì ta sẽ là heo dê mặc cho đám Tư Mệnh các ngươi tùng xẻo, các ngươi thích làm gì thì làm.”
“Ta vẫn luôn không ôm bất cứ hy vọng nào vào quan niệm thiện ác của Tư Mệnh các ngươi.”
"Nhưng." Lý Hỏa Vượng đưa tay nắm lấy tay đối phương: “Nhưng ta sẵn sàng hợp tác với các ngươi, thù lao thì tạm thời không bàn, chúng ta có thể bàn bạc trong khi hợp tác."
Hiện tại tình huống của hắn đã đến mức này, hắn cái gì cũng không cần sợ hãi, kết quả tệ nhất là chết, hắn không sợ chết.
Ngược lại, nếu có thể tìm ra một số khả năng có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng hiện tại thì là hời to.
Hắn đã ở đáy thung lũng, vô luận đi bên nào đều là leo lên thì cần gì co cóng tay chân nữa.
Triệu Sương Điểm rất hài lòng với câu trả lời của Lý Hỏa Vượng, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Rất tốt, hợp tác vui vẻ, từ hôm nay trở đi là đồng bạn."
Lý Hỏa Vượng nhìn người đẹp thông minh ở trước mặt, trong đầu hắn suy nghĩ về câu hỏi cuối cùng: “Triệu Song Điểm, ngươi là loại Tư Mệnh gì?”
Bùm!
Bao tải nặng nề đập mạnh vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Phùng Bát Vạn, khiến hai chân của anh ta run rẩy.
“Thêm một túi nữa!” Phùng Bát Vạn đổ mồ hôi đầm đìa, gân cổ hét to.
Trên lưng lại thêm một chiếc bao tải nữa, Phùng Bát Vạn dùng hết sức lực để khiêng nó đến công trường phía trước.
Tuy rất mệt mỏi nhưng anh ta không hề lười biếng chút nào, chỉ vì làm việc ở đây bao cơm.
Keng keng keng!
Tiếng chiêng vang lên.
"Ăn cơm ăn cơm!"
Tất cả công nhân có mặt đều lập tức bỏ công việc của mình xuống, vẻ mặt mong đợi nhìn những chiếc sọt nặng trĩu được đòn gánh đưa tới, hiện tại bọn họ chỉ nhìn thấy thứ này.
Vải phủ bên trên bị vén lên, cơm chiên tương vàng óng khiến ai cũng phải nuốt nước miếng.
Cơm chiên xì dầu không chỉ có nước tương mà còn có một số loại rau rừng và nấm dại, đặc biệt hơn nữa là có thịt lợn thái hạt lựu trong đó.
Đây không phải thịt chay mà là thịt heo thật, hiện giờ đã ít người chết đói hơn.
Không thèm lau mồ hôi trên trán, Phùng Bát Vạn cầm đũa gắp miếng cơm chiên mềm, mịn, thơm dẻo vào miệng liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận