Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 202: Lên (2)

Cảm giác ngũ quan của những người có mặt cùng phát sinh biến đổi.
Thị giác, vị giác, khứu giác, thính giác của mọi người dung hợp lại, hình thành cảm giác hoàn toàn mới mà người bình thường không thể hiểu được.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể thật sự ‘nhìn thấy’ Ba Hủy.
"Rốt cuộc thành công." Tuy rằng toàn thân bị hoảng sợ gần như thực chất bao vây, nhưng Thủ Tam hưng phấn hét lên.
“Mau bắt đầu! Mọi người đều chuẩn bị tốt!" Vừa dứt lời, các tín đồ Áo Cảnh Giáo ngồi xếp bằng quanh Lý Hỏa Vượng bắt đầu dùng các loại phương pháp tự tàn.
Bọn họ cùng ngước ‘nhìn’ Ba Hủy ở trên cao, trong mắt tràn ngập khát vọng biến thái.
Máu đỏ tươi dọc theo làn da mỗi người nhỏ xuống đất, hình thành các huyết phù hình móc câu cực kỳ phức tạp.
Các huyết phù nối với nhau dần hợp thành vòng phù to lớn.
Vòng phù sắp hoàn thành, Lý Hỏa Vượng ở trung tâm phù nhẹ nâng tây, tất cả huyết phù nằm dưới đất bỗng bay lên, chậm rãi quay quanh người cậu.
Ba Hủy bị Lý Hỏa Vượng gọi ra, ít nhất vào giây phút này, cậu ngắn ngủi đạt được một phần năng lực của Ba Hủy.
Bị phá hủy kế hoạch, sáu vị trưởng lão cùng quắc mắt trừng Lý Hỏa Vượng bị tuyệt vọng bao bọc.
Nhãn Khán Hỉ lên tiếng trước:
“Người trẻ tuổi, ngươi làm vậy là sao?”
Hai đầu gối của Lý Hỏa Vượng vô lực quỳ dưới đất, thân thể lảo đảo giống như tùy thời ngã xuống, hai mắt càng là không có một chút sinh cơ.
Cảm giác được hai tầng đau đớn, trong lòng Lý Hỏa Vượng cơ hồ bị ý muốn chết dày đặc phủ lên, hiện tại cậu rất khó suy nghĩ được gì, nhưng vẫn cố nghĩ.
Lý Hỏa Vượng thì thào:
“Ta đã làm được chuyện mình nên làm ... hiện tại ... đến lượt các ngươi.”
"Hiện tại? Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết chúng ta đã đợi giây phút này bao lâu rồi không?!”
“Đừng quấy phá, mau trả lại huyết phù!”
“Ngươi nghĩ mình là thứ gì mà dám can đảm uy hiếp chúng ta?”
Một tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng át qua âm thanh của mọi người:
"Nhất định phải hiện tại! Ta chưa lấy được thứ thuộc về mình thì các ngươi cũng đừng hòng lấy!”
Dù đã đến tình trạng này, Lý Hỏa Vượng vẫn hiểu rõ cậu và bọn họ căn bản không có bất cứ giao tình, chính mình vẫn là Tâm Tố, nếu không tranh thủ giao dịch khi trong tay còn cầm con bài, chờ cậu không còn lực lượng của Ba Hủy thì càng không có đường đàm phán.
"Các ngươi cũng có thể giết ta ngay bây giờ, nhưng làm như vậy thì mấy ngày nay các ngươi đều làm chuyện uổng công!”
“Chỉ cần giúp ... giúp ta giải quyết Đan Dương Tử! Ta không quan tâm tiếp theo các ngươi làm gì!”
Lý Hỏa Vượng dốc hết sức lực cuối cùng nói ra điều kiện của mình.
Ngay sau đó thân thể của cậu bắt đầu run rẩy, đau đớn thể xác và tinh thần bắt đầu lan tràn ra.
Tất cả giáo chúng lần lượt hét thảm ngã rạp xuống đất, loại thống khổ này mãnh liệt hơn lúc bọn họ tự hành mình nhiều.
Bất cứ tồn tại nào khi không chịu nổi thống khổ nữa đều sẽ nghĩ đến một biện pháp là giải thoát, bọn họ không tự chủ được cầm các vũ khí bén trong tay chĩa vào cổ mình.
"Dừng lại! Chúng ta hiện tại trợ giúp ngươi thanh lý Đan Dương Tử!"
Lý Hỏa Vượng lảo đảo, cơ hồ sắp bị đau đớn đè sụp nở nụ cười.
Khi mọi người tập trung tất cả sự chú ý vào Lý Hỏa Vượng, không ai chú ý thấy Ba Hủy ở trên trời lại nhìn cậu một cái.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo nhìn ‘sáu người’ ở phương xa, bọn họ ở trong mắt cậu cũng hoàn toàn thay đổi.
Thân thể vẫn như cũ, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn vặn vẹo biến dài ra, ghép lại thành một đám quân bài mạt chược bằng máu thịt.
"Dừng lại! Chúng ta hiện tại trợ giúp ngươi thanh lý Đan Dương Tử!"
Nghe thấy câu nói này, Lý Hỏa Vượng đang tan vỡ chợt cười, nụ cười này chỉ là phản ứng theo bản năng, trong lòng cậu không cảm giác vui sướng gì cả.
Lúc này Lý Hỏa Vượng vốn nên vui vẻ mới đúng, nhưng cậu đang bị hai tầng đau đớn cực độ hành hạ, hoàn toàn đánh mất cảm giác vui sướng.
Tất cả sức lực của Lý Hỏa Vượng đều dùng để chống cự ý chí mãnh liệt tự sát.
Trong ngơ ngẩn, Lý Hỏa Vượng nhìn một quân bài tam điều nói chuyện.
"Huyền Dương, hai chân khoanh hai! Hai tay đặt ở đan điền, bấm Ngọa Long Quyết, bảo vệ tâm phòng!"
Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức làm theo, huyết phù xung quanh run rẩy theo thân thể lay động.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn thấy sáu vị trưởng lão tới gần, cách cậu ba trượng, hai chân ngồi xếp bằng thành một hình tròn.
Tùy theo sáu người đồng thời mở miệng, bất ngờ là bọn họ thốt ra không phải pháp lệnh trúc trắc, chú thuật kỳ lạ gì mà là một đám câu hỏi ngược vọng lại hồi âm.
“Cái gì là Tọa Vong Đạo?”
“Đọa kỳ chi thể, truất độn thông trí, ly hình khứ tri, đồng vu đại thông, thử vị tọa vong!”
Tạm dịch là Quên hình thể, bỏ thông minh, thoát khỏi trói buộc của thân thể và trí năng, hòa vào đại đạo, đây là tọa vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận