Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 986: Xuất viện (1)

“Người ngoài hành tinh chòm sao sư tử đã tới rồi! Nguy hiểm đang đến gần, một mực trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề đâu! Chúng ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!" Lý Hỏa Vượng không thèm để ý đến người này nữa, đi về phía phòng ngủ của mình.
Nếu tên gia hoả này đã bị giam lại rồi, vậy thì trong khoảng thời gian tiếp theo này, hẳn là bản thân mình có thể an ổn một chút rồi.
Lý Hỏa Vượng thực không muốn lại xảy ra chút chuyện gì nữa, hắn chỉ muốn an an ổn ổn chờ xuất viện, dùng thân phận của một người bình thường để ra khỏi đây mà thôi.
Cơm đã ăn được một nửa vẫn chưa có ăn xong, dường như là vì để trấn an Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành còn tri kỷ cho hắn chọn một phần vịt quay Bắc Kinh mang về.
Dùng một ít hành lá và dưa leo thái mỏng, chấm một ít nước tương ngọt, phết lên trên bánh lá sen, lại gắp mấy miếng thịt vịt nướng đắp lên trên, cuối cùng cuộn bánh lá sen lại bỏ vào trong miệng như vậy rồi khẽ cắn.
Không thể không nói, đã ăn quen đồ ăn trong bệnh viện, bỗng nhiên lại được một phần mang về, mùi vị thật sự không tồi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang một thân một mình hưởng thụ phần đồ ăn ngon này, bỗng nhiên hắn cảm giác được bên ngoài cửa sổ truyền đến một ánh mắt.
Đợi khi hắn chợt đầu nhìn lại, lại không có nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, "Có người đang nhìn lén ta! ?” Chân mày của Lý Hỏa Vượng dần dần cau chặt.
Qua thêm vài phút đồng hồ nữa, ngay khi hai người bên ngoài dè dặt nhô đầu lên lần nữa, lại đúng lúc đối mặt với Lý Hỏa Vượng đang canh giữ ở cửa sổ.
Bọn họ giật mình kêu lên, vội vàng lui về sau mấy bước.
Hai người này Lý Hỏa Vượng có quen biết, chính là hai người mới tới kia, tên đeo kính là Vương Cương, người còn lại là ông già Nguyên Hoà Bình!
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng sắc mặt không tốt nhìn bọn họ, tên đeo kính mắt vẻ mặt tức giận bất bình mang theo ông già rời đi, "Thật sự là không hợp lý, tại sao hắn lại có thể ăn vịt quay chứ?"
"Ai, đi thôi, đừng có nhiều chuyện nữa, có thể hắn và bệnh viện có quan hệ đấy."
"Đúng là có thể, vì miếng ăn, bệnh viện tâm thần vậy mà còn dùng quan hệ, làm đặc quyền."
Tình trạng hỗn loạn của bệnh viện Khang Ninh qua đi rất nhanh chóng.
Tiền Phúc bị nhốt rồi, một khoảng thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng không còn ăn phải kim nữa.
Có điều, điều này trong vô hình cũng đã chứng minh, trước đó kim trong thức ăn chính là do hắn bỏ vào.
Ăn cơm, uống thuốc, xem tivi, hỗ trợ lẫn nhau, trò chuyện trị liệu, đi dạo, đi ngủ, đây gần như là tất cả các lựa chọn trong bệnh viện tâm thần rồi.
Cứ như vậy chớp mắt hai tháng trôi qua, ngoại trừ có chút nhàm chán ra, thì tất cả mọi thứ đều bình thường.
Trong thời gian đó, mẹ của cậu còn có Dương Na đều đến thăm cậu, sau khi biết được cậu thật sự không còn phát bệnh nữa, bọn họ đều rất vui mừng.
Một buổi sáng, Lý Hỏa Vượng ngồi trong phòng bệnh, yên lặng chờ đợi ly mì ăn liền ở bên cạnh mềm ra.
Bệnh viện tâm thần tất nhiên sẽ không cung cấp mì ly thịt bò kho, đây chỉ là lần trước Dương Na đến thăm, cậu đã nhắc tới một câu.
Khi đến thăm lần thứ hai, liền đem đến cho cậu một thùng.
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng chờ được ba phút vừa mở nắp lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào.
“Dịch Đông Lai, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
“Tôi có rất nhiều việc phải làm. Tôi chỉ là bác sĩ điều trị cũ của cậu, không phải bảo mẫu riêng của cậu.”
“Huống hồ, tôi và Ngô sư đệ cũng thường xuyên liên hệ, bất kỳ tình trạng gì của cậu tôi đều sẽ kịp thời theo sát.”
“Xem ra, cậu hồi phục cũng không tệ.” Dịch Đông Lai ngồi bên mép giường, nhìn Lý Hỏa Vượng dùng nĩa gấp ăn mì gói.
“Cũng tạm, cũng ở đây ba tháng rồi, nên thích nghi rồi, cũng thích nghi nhiều rồi.” Lý Hỏa Vượng húp một ngụm nước mì.
“Lúc trước gọi điện thoại, tôi thấy cậu rất vội, bây giờ thế nào rồi? Không vội nữa?”
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa Vượng nuốt mì trong miệng xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, có chút do dự nói: “Nói thế nào nhỉ, theo thời gian trôi qua, những ký ức kia đang trở nên mơ hồ, hiện tại tôi cũng có không phân biệt rõ, những điếu đó rốt cuộc là ảo tưởng của tôi hay là chuyện thực sự đã xảy ra.”
Rõ ràng là chuyện mình đã làm, nhưng ở thế giới hiện thực lại không xảy ra. Tựa như khả năng duy nhất, đó chính là vấn đề xuất hiện ở trên người mình.
Nhưng mà Lý Hỏa Vượng biết rằng, mình vốn dĩ không có bệnh.
Nghe thấy những lời này, Dịch Đông Lai gật đầu tán thành: “Vậy từ khi uống thuốc mới, tình trạng đó có xuất hiện lại không?”
“Không có.” Lý Hỏa Vượng tiếp tục ăn mì của mình.
Thấy chuyện này chỉ xảy ra một lần, Lý Hỏa Vượng quyết định tiếp tục quan sát, nếu như sau này tình trạng này không xuất hiện nữa, vậy cậu cũng không muốn truy cứu nữa, coi như là mình mơ một giấc mơ kỳ quái đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận