Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 125: Ba Hủy (2)

“Hả?” Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cậu cứng đờ, giơ kiếm lên và dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Nguyên Nhị bên ngoài.
Lúc này Nguyên Nhị đã hoàn toàn bị mù hai mắt đang thoi thóp hấp hối, hắn ta chỉ quay đầu lại, cùng với một kiếm vung mạnh của Lý Hỏa Vượng, đầu hắn ta lập tức bay lên.
Khi đầu người rơi xuống đất, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở lại bình thường.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, cầm kiếm đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt với vẻ kinh hoàng.
Đã không còn thứ gì nữa, giống như tất cả mọi thứ trước đó đều là ảo giác, nhưng Lý Hỏa Vượng biết đó chắc chắn không phải là ảo giác, thứ đó thực sự tồn tại.
Lý Hỏa Vượng cố gắng liên kết lại thứ mà mình cảm nhận được trước đó, nhưng kết quả lại kinh ngạc phát hiện rằng mình không thể nhớ ra cảm giác của thứ đó như thế nào nữa.
Dựa vào năm giác quan hiện tại của mình, không thể lý giải được thứ mà mình tiếp xúc trước đó rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào.
Dù nguy hiểm đã qua nhưng trên hòn đảo vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm, thứ mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy, bọn họ cũng đã nhìn thấy rồi.
Sắc mặt mọi người tái nhợt, thân thể bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, bọn họ đều cảm thấy rất lạnh, cái lạnh thấu xương từ trong lòng phả ra.
"Là như vậy sao? Nguyên Nhị đánh đổi mọi thứ, vốn chỉ để hù dọa chúng ta một chút?”
Nhìn những người khác không chút thương tích xung quanh, trong lòng Lý Hỏa Vượng có chút nghi hoặc.
Tình hình an toàn hiện tại lại khiến cậu cảm thấy bất an một cách không thể giải thích được.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, sử dụng thanh trường kiếm dính máu khơi những thẻ tre màu đỏ ra, phát hiện máu thịt và cơ quan bên trong đã khô quắt và biến thành màu đen.
Lý Hỏa Vượng ngồi quỳ một bên gối, cảnh giác nhìn nội dung trên thẻ tre màu đỏ kia.
Những ký tự màu đen được khắc trên thẻ tre màu đỏ rất nhỏ rất nhỏ, hơn nữa còn vô cùng kỳ dị.
Trước đây cậu chưa từng thấy loại văn tự này, nhưng khi cậu chăm chú nhìn vào nó lại phát hiện ra mình lại có thể đọc được nội dung viết trên đó là gì.
"Bạch Hoàn... Trân Lộ... Nuốt bụng nó, rút xương nó...”
Đây là một cuộn thẻ tre cực kỳ tà tính.
Toàn bộ nội dung bên trên đó đều ghi lại cách dùng nỗi đau đớn lớn nhất và máu thịt của mình để đổi đồ vật với sự tồn tại nào đó.
Kiểu nhẹ nhất trong đó là làm thế nào dùng mảnh trúc cắm vào trong móng tay mình, kéo lên trên, cạy hẳn móng tay mình ra ngoài.
Nặng hơn một chút là làm thế nào để nhai một bao vụn sắt gỉ lớn và muốn thẳng xuống.
Cuối cùng, nó hướng dẫn người đọc làm thế nào để hiến tế máu thịt của mình để đạt được giao dịch với một số thứ.
Loại phương pháp này càng về sau lại càng đẫm máu và đáng sợ, thậm chí sắp vượt quá khả năng chịu đựng của Lý Hỏa Vượng.
Cuối cùng, sau khi đọc được một nửa nội dung, Lý Hỏa Vượng không nhịn được mà nôn mửa.
Sau khi nôn ra hết thịt heo lúc nãy ra, với sắc mặt tái nhợt, cậu cố nén cảm giác buồn nôn lại, nghiến răng tiếp tục xem tiếp.
Không tìm ra được Nguyên Nhị trước đó đã làm cái gì, cậu quả thực không an lòng, ngộ nhỡ là lời nguyền gì đó thì phiền phức lớn rồi.
Chịu đựng sự buồn nôn và tiếp tục lật xem, cuối cùng đã tìm thấy phương pháp của Nguyên Nhị ở trên thẻ tre thứ tư cuối cùng.
"Không, Nguyên Nhị không có ý định hù dọa chúng ta một chút, hắn ta vốn muốn triệu hồi thứ gì đó qua, nhưng hắn ta đã thất bại.”
"Ba Hủy" là tên của thứ đó, cũng là nguồn gốc của tất cả những đau khổ trên thẻ tre này.
Nguyên Nhị thất bại là vì không thể trả được cái giá để triệu hồi nó.
Dựa theo yêu cầu trên thẻ tre, mặc dù thể xác của hắn ta đã đau đớn cực độ nhưng nội tâm của hắn ta vẫn chưa đủ đau khổ, cho dù cả nhà hắn ta vừa mới bị giết chết nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Nếu muốn mời Ba Hủy, bắt buộc phải đau đớn cực độ về thể xác và tinh thần mới được.
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại và nhìn vào cái đầu không mắt không miệng kia của Nguyên Nhị.
Xem ra hắn ta cũng vừa mới biết cách dùng của thẻ tre này chứ không thông thạo.
Có điều chuyện này cũng bình thường, các cách thức trên thẻ tre này chỉ cần dùng một lần, về cơ bản là đã rất gần cái chết rồi, căn bản không thể sống được đến lúc thông thạo.
Mặc dù hiện tại đã an toàn, nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng vẫn không yên tâm.
Một cuộn thẻ tre ghê tởm như vậy, cậu cũng lười quan tâm xem thủy tặc lấy ra từ đâu, thứ cậu quan tâm là thẻ tre này là do ai viết.
Có khi nào có một môn phái giống như Chính Đức Tự không?
Chỉ là bọn họ không tu luyện công pháp huyết nhục giống hòa thượng mà là tu luyện sự đau đớn cực hạn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận