Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 290: Thương hại (1)

"Lý sư huynh, đó đâu phải đồ của huynh, là ta lục soát được từ trên người của người khác, là đồ của ta."
Lúc Lý Hỏa Vượng đi tới chỗ cô ấy, Tiểu Mãn liền lùi về sau từng bước.
"Muội căn bản không hiểu mình đang giao tiếp với thứ gì, món đồ này muội không dùng được!" Giọng nói của Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm nghị.
Mắt thấy lưng đã chạm vào tường, không thể lui tiếp được nữa, Xuân Tiểu Mãn vô thức rút kiếm.
Nhìn lưỡi kiếm sắc bén vắt ngang trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng tức tới bật cười: "Vào sinh ra tử nhiều lần như thế này, bây giờ muội lại rút kiếm với ta?"
Ánh mắt Xuân Tiểu Mãn có chút né tránh nhưng rất nhanh đã trở nên kiên định: "Xin lỗi Lý sư huynh, ta phải có được đao của mình."
"Được lắm! Có năng lực như vậy thì tự muội xông ra ngoài đi! Còn nương tựa với đoàn người làm gì?"
Lời này vừa nói ra, cơ thể Xuân Tiểu Mãn hơi lay động một chút, con mắt đã nhịn không được muốn rơi lệ.
Trong lòng cô ấy, hiện giờ đây chính là món đồ cô quan tâm nhất.
Bạch Linh Miểu vội vàng ngăn ở giữa hai người, lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Lý sư huynh, huynh đừng như vậy mà, mọi người đều là người một nhà, có gì từ từ nói chuyện."
"Ta lặp lại lần nữa! Đưa 'Đại Thiên Lục' cho ta! !"
Xuân Tiểu Mãn đỏ mắt, cắn răng lôi 'Đại Thiên Lục' ra.
Thấy lực chú ý của Lý Hỏa Vượng tập trung vào thẻ trúc màu đỏ, Bạch Linh Miểu vội vàng kéo Xuân Tiểu Mãn tới một góc hẻo lánh.
"Tiểu Mãn tỷ, Lý sư huynh nói đúng đó, thứ kia rất nguy hiểm, mỗi lần dùng nó sẽ bị đau, tỷ đừng lấy nó."
Lời này lập tức phừng lên cơn giận trong lòng Xuân Tiểu Mãn, giọng nói cô ấy mang theo oán giận: "Muội biết thứ kia nguy hiểm mà phụ họa cho nam nhân của mình? Sốt ruột quá đến mức khờ luôn rồi sao? Chuyện này cũng chiều ý hắn? Ngay cả tốt xấu cũng không phân rõ à?"
"Nhưng mà Tiểu Mãn tỷ, Lý sư huynh không giống tỷ, tay huynh ấy bị chặt đứt thì vẫn có thể mọc trở lại, tỷ thì không thể."
Xuân Tiểu Mãn có chút thất vọng liếc Bạch Linh Miểu, cầm kiếm đi qua chỗ bên cạnh trong hang.
Thấy dáng vẻ này của đối phương, Bạch Linh Miểu có chút luống cuống vội vàng đuổi theo.
"Tiểu Mãn tỷ, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt mà đúng không? Tỷ sẽ không mặc kệ, không để ý tới ta đâu đúng không?"
Xuân Tiểu Mãn gục đầu đi thẳng trong hang núi, thực sự không muốn để ý tới sự dây dưa của Bạch Linh Miểu.
Nhưng Bạch Linh Miểu khổ sở van xin một hồi, trái tim Xuân Tiểu Mãn dần dần trở nên mềm nhũn.
"Ta biết muội vừa ý hắn, nhưng có một số chuyện không thể cứ thuận theo hắn, như vậy chỉ làm hắn ngày càng lệch đi, kết quả chính là hại hắn."
Vừa định nói tiếp gì đó thì có vài tiếng nghẹn ngào thảm thiết yếu ớt làm Xuân Tiểu Mãn vội vàng rút kiếm, che chắn trước mặt Bạch Linh Miểu.
Trong Tụ Nghĩa Đường, Lý Hỏa Vượng một lần nữa đánh giá 'Đại Thiên Lục' trong tay, ngón tay vuốt ve vài cái trên mặt bìa.
Khi thứ này một lần nữa được treo bên hông, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy một chút an tâm.
Mặc dù mỗi lần sử dụng 'Đại Thiên Lục' đều phải bỏ ra một cái giá thật lớn nhưng cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn vào thời điểm mấu chốt.
Dù sao thì nhận hết đày đọa cũng tốt hơn là chết.
"Tiểu đạo gia! Tiểu đạo gia! Ngươi chắc chắn chính là tổ tiên sống của Lữ gia bọn ta! Nếu không có ngươi hỗ trợ thì một nhà bọn ta thật sự phải chết ở đây rồi!"
"Trước đó chắc chắn là ta bị ma quỷ ám rồi mới chạy như thế! Ta nên đánh! Ta phải đánh!"
Dáng vẻ Lữ Trạng Nguyên trông giống như dân chạy nạn không chút do dự giơ bàn tay bẩn tát mạnh một cái vào mặt mình.
"Được rồi được rồi, người của ngươi không sao chứ?"
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng ngăn cản, lúc này Lữ Trạng Nguyên mới ngượng ngùng thả tay xuống.
"Tên thổ phỉ tên Đại Kim Long kia, mẫu thân của hắn thích hát hí khúc, người cũng chưa chết, chỉ là ... con dâu của ta đã phải chịu không ít khổ sở ... ".
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, cơ thể Lữ Trạng Nguyên giật thót một phen, giọng điệu trở nên cực kỳ kiên định: "Tiểu đạo gia, sau này bọn ta không đi nữa, sẽ đi theo ngươi! Ơn cứu mạng suốt đời khó quên! Hiện giờ gánh hát Lữ gia bọn ta chính là gánh hát nhỏ tư nhân của ngươi!"
"Ta muốn gánh hát nhỏ làm cái gì, ta nghe đâu có hiểu?"
Không đợi Lý Hỏa Vượng nói xong, Lữ Trạng Nguyên bịch một tiếng quỳ xuống, dùng sức dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
"Được rồi được rồi, ngươi muốn đi thì cứ đi cùng đi, nơi này không thể ở lâu, đồ đạc diễn kịch của bọn ngươi có mang theo không? Mau thu dọn đồ đạc đi."
Đã ở chung một khoảng thời gian dài như vậy, Lý Hỏa Vượng sớm đã nhìn ra tâm tư của đối phương, chẳng qua là muốn mình làm hộ vệ, vừa vặn chốc nữa cũng cần dùng tới bọn họ.
Nghe vậy, Lữ Trạng Nguyên lập tức bật người từ dưới đất bò dậy, vội vàng dùng tay vỗ ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận