Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 56: Hỉ thần (2)

Hình dáng màu đen trở nên rõ ràng mà vặn vẹo, Lý Hỏa Vượng đã có thể nhìn thấy nó! Hai mắt của cậu bởi vì kích động mà xuất hiện tơ máu, thậm chí đã bắt đầu vỡ ra, hai hàng lệ máu chậm rãi chảy từ hốc mắt của cậu xuống.
"Không thể nhìn nữa! Tuyệt đối không thể nhìn nữa! ! Nhanh nhắm mắt lại! !" Lý Hỏa Vượng dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, nhưng lại không thể được.
Lý Hỏa Vượng đã có thể nhìn thấy đầu Hỉ thần, nếu một chuỗi dài hỗn độn những thứ dinh dính kia thật sự có thể gọi là đầu.
Thời điểm mắt thấy thứ nọ đã sắp từ trong bóng đêm hoàn toàn chui ra, tiếng "đát đát" cực kỳ đặc thù nào đó bỗng nhiên vang lên.
Ngay sau đó thứ gì đó trong bóng tối bỗng nhiên dừng lại, chợt rụt một mảng lớn về bầu trời tối đen, tựa như trong bóng tối có thứ cái gì đang kéo nó.
Bỗng nhiên một tiếng gà trống cực kỳ lớn vang lên, bóng tối trên bầu trời chợt vỡ tan giống như gương.
Cùng với tiếng xương cốt răng rắc vang lên, Lý Hỏa Vượng đang ngửa đầu khôi phục tri giác, cậu cúi mạnh đầu xuống, hai tay chống đất, nhìn trên gạch đá đất mà thở phì phò từng hơi một.
"Cô gái bó chân này đến cùng đã triệu cái gì vậy? Vừa rồi đến cùng đã xảy ra cái gì vậy? !" Đủ loại nghi vấn không có giải đáp ở xuất hiện trong đầu cậu.
Chống bàn bát tiên ở một bên, Lý Hỏa Vượng cố hết sức ngồi lên, cậu ngẩng đầu nhìn, không trung đã không còn cái gì cả, giống như tất cả vừa rồi đều là giả.
Trời đã tờ mờ sáng, canh năm đã trôi qua, Người Hồ gia không được bao lâu sẽ tới đón tổ tông.
Sân khấu ở xa xa lúc này vẫn đang nghe tiếng hát, đám người Lữ Trạng Nguyên xác thực đã xướng cả đêm, bọn họ nhìn qua bởi vì tiếng chuông ảnh hưởng mà lảo đảo, thanh âm đã muốn tắc, nhưng bọn họ vẫn không dám dừng một chút nào.
Nhìn các loại bài vị màu đen bên cạnh, Lý Hỏa Vượng lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ lại, tiếng đát đát vừa rồi giống như thanh âm linh bài này đồng thời gõ lên bàn.
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn bài vị tổ tông Hồ gia trước mặt, "Chẳng lẽ vừa rồi là bọn họ ra tay giúp trợ mình?"
Cẩn thận suy nghĩ, cậu càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này, vội vàng đứng lên, làm một cái đạo lễ Thanh Phong quan đối với bàn bán tiên bày bài vị này, "Đa tạ các vị hỗ trợ."
Cậu vừa làm lễ này xong, bài vị bỗng nhiên bắt đầu rung rung lên rất nhỏ, thanh âm rung rung càng lúc càng lớn. "Đát đát đát đát đát…"
Nhìn một màn dọa người trước mắt này, Lý Hỏa Vượng tay cầm đạo linh cảnh giác lui về phía sau nửa bước.
"Đây là tình huống gì? Tạ lễ lại tạ ra chuyện xấu hay sao? Trời đã sắp sáng, các ngươi không quay về, còn chờ cái gì?"
Nhưng ở thời điểm Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy thì "soạt" một tiếng, toàn bộ bài vị trên bàn bát tiên trước mặt cậu nhất tề đổ về phía sau.
Ngay sau đó một đạo thanh âm quen thuộc lơ đãng vang lên ở bên tai Lý Hỏa Vượng, làm cho cậu cảm giác thân thể mình giống như rơi vào trong hầm băng lạnh đến thấu xương. "Oa a..."
"Cha! Cha! Mau nhìn, thịt nướng đó! ! Thịt nướng! !" Lữ Tú Tài miệng nhét được cả đầu sư tử, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái mâm được bưng lên.
Một mâm thịt nướng béo ngậy này vừa lên, sáu bảy đôi đũa đã đưa tới trong nháy mắt, chờ đũa rút về, ngay cả rau khô phía dưới cũng không còn chút nào.
"Nhìn tướng ăn giống như quỷ chết đói của mọi người kìa! Đều ăn từ từ, không biết còn tưởng rằng người Lữ gia chúng ta không giáo dưỡng!"
"Cha, đừng có giáo dưỡng, lễ mừng năm mới trước giờ còn không được ăn ngon như vậy, nhìn thịt trên đũa của cha kìa, cha ăn cũng không ít hơn tụi con." Con trai nhỏ trêu chọc đổi lấy một chiếc đũa lên đầu.
Nhìn đệ đệ bị đánh, Lữ Cử Nhân nuốt xuống đồ ăn trong miệng bắt đầu hỗ trợ giải vây, "Cha, để cho mọi người ăn đi, vì đổi lấy bữa cơm này, đêm qua chúng ta cũng chịu tội không ít rồi."
Lời này vừa ra, mọi người đang cắm đầu ăn trong mắt hiện ra may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đêm qua thật đủ dọa người, cao nhân đấu pháp cùng tinh quái ở phía dưới, bọn họ này ở trên sân khấu hát hí khúc sợ tới mức muốn tiểu ra quần.
Ngay sau đó bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Hỏa Vượng đang nhìn bầu trời lâm vào trầm tư ở phía trước.
Trong ánh mắt mọi người không tự chủ mang theo một tia kính sợ, đêm qua nếu không có cao nhân này ở đây, hôm nay chỉ sợ ăn không được bữa cơm này.
Tiểu đạo gia này đừng nhìn tuổi không lớn, ngoài miệng cũng không có râu, nhưng thực không phải người bình thường.
Nhưng khi một mâm thức ăn được hạ nhân đưa lên, lực chú ý của họ lập tức lại dời đi.
"A! Có gà! Mau nhìn! Có gà nướng!" Từng đôi đũa giống như lưỡi rắn qua lại ở phía trên bàn tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận