Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1301: Tiểu Mãn

“Vô Sinh Lão Mẫu đại từ đại bi đại ân đại thiện, nguyện đệ tử sau khi chết có thể đi quê hương chân không vĩnh viễn phụng dưỡng Lão Mẫu cùng các huynh đệ tỷ muội khác …”
Thành kính làm xong ba quỳ chín lạy, Xuân Tiểu Mãn cắm nhang vào lư hương rồi đối diện với tượng thần đi lùi ra khỏi đại điện.
Bên ngoài điện là đường khẩu của Bạch Liên Giáo, Xuân Tiểu Mãn vẫn là dáng vẻ toàn thân mọc đầy lông đen nhưng ở chỗ này sẽ không có bất kỳ ai nhìn cô ấy với ánh mắt khác lạ.
Chỉ cần vào Bạch Liên Giáo vậy thì đều là huynh đệ tỷ muội đối xử như nhau. Dám kỳ thị bộ dáng của huynh đệ tỷ muội là tối kỵ ở Bạch Liên Giáo.
Ngược lại, bởi vì lần trước khi đánh nhau với Pháp Giáo thái độ cống hiến hết mình, vĩnh viễn đứng ở hàng đầu tiên của Xuân Tiểu Mãn, vì bộ dáng vô cùng dễ nhận ra của cô ta nên nhận được không ít người tôn kính và ngưỡng mộ ở trong Bạch Liên Giáo.
Đối mặt với những tín đồ mỉm cười chào hỏi thân thiện với chính mình, Xuân Tiểu Mãn đều lần lượt chào lại.
Lúc cô ấy mới đầu tu luyện Thần Đả và công pháp của Bạch Liên Giáo, Xuân Tiểu Mãn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn giúp đỡ Miểu Miểu, ngoài ra có thể có thực lực bảo vệ Ngưu Tâm Thôn càng tốt hơn.
Nhưng sau khi đi ra khỏi Ngưu Tâm Thôn, dần dần hòa nhập vào gia đình lớn Bạch Liên Giáo này thì thái độ của cô ấy bắt đầu thay đổi.
Cô ấy thích ở đây, ở nơi này cô ấy có thể cảm nhận được cảm giác gia đình.
Trước kia cô ấy luôn nghi ngờ chính mình sinh ra ở trên thế giới này có phải là một việc sai lầm hay không. Thế nhưng bây giờ sẽ không có loại suy nghĩ này nữa.
Bây giờ ở đây cô ấy không chỉ có bạn bè, có huynh đệ còn có tín ngưỡng. Tất cả những thứ trước đây chính mình không có đều có thể tìm thấy ở nơi này, cây ấy thật sự rất thích ở đây.
Xuân Tiểu Mãn đã sớm hạ quyết tâm ở trong lòng, sau này chính mình phải cống hiến cả đời cho gia đình Bạch Liên Giáo này.
Ra khỏi đường khẩu chính là con hẻm nơi những tín đồ khác của Bạch Liên Giáo sinh sống. Mặc dù tất cả mọi người đều rất nghèo nhưng không hề luộm thuộm chút nào, dù nhà không có nóc cũng vẫn quét dọn sạch sẽ.
Mỗi nhà ở đây đều không cần khóa cửa, bởi vì sẽ không có ai ăn trộm.
Tất cả mọi người đều rất tốt bụng, đối xử lịch sự với nhau. Khi cần giúp đỡ, ở trong hẻm kêu một tiếng thì tất cả đều đến, giống như một thế giới thống nhất.
“Tiểu Mãn tỷ! Tiểu Mãn tỷ!” Mấy đứa trẻ mặc quần áo rách rưới chạy tới, hưng phấn vây quanh Xuân Tiểu Mãn.
Mặc dù bọn họ đều là ăn mày nhưng đều là ăn mày của Bạch Liên Giáo: “Tiểu Mãn tỷ, tỷ đi đâu thế? Mấy ngày rồi đều không thấy tỷ, chúng em rất nhớ tỷ.”
“Mời từ Tứ Tề Đường Khẩu trở về, chỗ đó cách nơi này rất xa, trên đường bị chậm trễ.” Xuân Tiểu Mãn dịu dàng giải thích với bọn họ.
Nhìn bộ dạng của bọn họ Xuân Tiểu Mãn không khỏi nhớ đến từng trải của chính mình: “Đều đói chưa? Muốn ăn cái gì? Tỷ đãi.”
Nghe thấy lời này tất cả ăn mày lập tức vui mừng nhảy lên, ồn ào lôi kéo Xuân Tiểu Mãn đi ra bên ngoài hẻm: “Nón che, giúp tỷ lấy nón che.”
Chẳng bao lâu, ở Đông Thị người đến người đi, mỗi ăn mày đều cầm một cái bánh kẹp hành chiên rắc vừng trong tay ăn một cách say sưa.
Xuân Tiểu Mãn dùng tay vuốt ve gáy của bọn họ, nhẹ nhàng nói với bọn họ ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.
Nếu chính mình đã quyết định là tự sơ nữ vậy thì chắc chắn sẽ không có con. Sau khi trải qua chuyện Cẩu Oa càng khiến cô ấy từ bỏ ý nghĩ của mình.
Nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại chính mình coi đám con cháu trong Bạch Liên Giáo như con của chính mình, trong Bạch Liên Giáo cái gì cũng có.
Nhìn thấy một cô bé gặm chiếc bách trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe cút kít chở mấy chiếc lọ gốm ở phía xa.
Tiểu Mạn đi tới trực tiếp ôm cô bé vào trong lòng mình, mặc kệ bẩn thỉu trên người cô bé: “Làm sao vậy? Muốn ăn cái đó sao? Tỷ đi mua cho em.”
Cô bé cẩn thận nhìn vẻ mặt của đứa ăn mày lớn nhất một cái rồi lắc nhẹ đầu: “Tiểu Mãn tỷ, muội không muốn, một cái bánh là đủ rồi.”
“Không sao, mặc dù phần lớn tiền thù lao của tỷ đều quyên góp cho Giáo của chúng ta nhưng vẫn đủ để mua chút đồ ăn nhẹ cho đám tiểu bất điểm mấy đứa.”
Xuân Tiểu Mãn nói rồi dẫn theo bọn họ đi về phía chiếc xe cút kít kia.
Xuân Tiểu Mãn dẫn theo bọn họ đi đến trước xe cút kít hỏi: “Này, ngươi bán cái gì thế?”
Tên gầy dán miếng cao da chó trên trán cười hì hì, mở nắp lọ ra: “Đây thế nhưng là hàng hiếm, ta mua về từ Thiên Nhất Các Thái đó.”
Xuân Tiểu Mãn nhìn một cái, phát hiện vậy mà là một số vỏ trái cây ngâm trong nước.
“Vỏ trái cây? Những thứ này của ngươi sợ là nhặt từ trong thùng rác của Thiên Nhất Các đi? Này cũng có thể bán?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận