Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 307: Thật? Giả? (1)

Việc đầu tiên sau khi xuống núi chính là tìm được nguồn nước, nhóm lửa và nấu một bữa ăn thật ngon.
Sau khi ăn uống no nê, vẻ lo lắng trên khuôn mặt mỗi người đều biến mất, ngay cả tính khí cũng tốt lên một chút.
"Muội tử, thật xin lỗi, lời nói ta nói lúc trước đều không phải cố tình.” Cẩu Oa cười híp mắt tiến về phía những người nữ nhân kia.
"Cút ra cho ta! Ai mà không biết trong đầu ngươi hiện tại đang nghĩ gì? Ăn no rồi liền nghĩ tới những việc bỉ ổi đó.”
"Tiểu Mãn tỷ, xem lời tỷ nói kìa, lời nói trước đó của ta không phải là vì nghĩ cho mọi người sao, thức ăn là của mọi người...”
Vừa nghe bọn họ cãi nhau, Lý Hỏa Vượng vừa giơ tay lấy những thứ thu hoạch được trước đó từ trong ngực ra.
Dúi những chiếc túi nặng trịch này vào tay Bạch Linh Miểu: "Đây đều là đồ tích trữ của tên lừa đảo kia, vàng hay bạc đều có hết, muội kiểm chút xem.”
"Ừ."
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nhãn nhã nhìn những người khác thịt rượu no nê, trái tim treo lơ lửng trong lòng kia cũng coi như được thả lỏng.
Vấn đề vật tư đã được giải quyết, tiếp theo chỉ cần thuận lợi xuyên qua Hậu Thục thì sẽ vượt qua lần rắc rối này một cách an toàn.
Suy nghĩ một chút, cậu lại lấy ra cuốn “Biển Kinh” trước đó và lật đọc.
"Vậy mà còn có sách chuyên môn dạy về lừa đảo, thật là lần đầu nhìn thấy.”
"Ha, ngay cả cách nói chuyện lừa gạt mà trong này cũng có.”
Lý Hỏa Vượng vốn chỉ lướt đọc lung tung để giết thời gian.
Nhưng sau một hồi không ngừng lật đọc, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng người dậy.
Cậu phát hiện ra một số kỹ năng nói ở trong đó, Tọa Vong Đạo đã sử dụng qua với mình.
Lời mà Tọa Vong Đạo nói quả thực có một phần là giả dối, nhưng trong đó cũng có một phần là sự thật.
“Lý sư huynh làm sao vậy?"
"Ta cũng không biết, vừa rồi còn bình thường, sao đọc sách một hồi liền trở nên không bình thường rồi?"
"Bạch sư muội, hay là muội tới xem xem? Không phải là lại phát bệnh rồi chứ?”
Dưới sự xúi giục của những người khác, Bạch Linh Miểu đi tới, giọng nói mang theo vẻ thấp thỏm không yên mà cẩn thận hỏi Lý Hỏa Vượng đang ngồi xổm trên mặt đất: "Lý sư huynh, huynh không sao chứ?"
Cô ấy lén nhìn thấy trước mặt Lý Hỏa Vượng có mấy hàng chữ, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những chữ đó.
Bởi vì Bạch Linh Miểu không biết chữ, cũng không biết trên đó viết cái gì, nhìn dáng vẻ này có lẽ những chữ đó rất quan trọng với cậu.
Thấy cậu phớt lờ mình, Bạch Linh Miểu suy nghĩ một chút, lấy cây roi đánh trống giắt bên hông ra, ấn vào cuốn sách bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dùng sức hất mạnh, hất cuốn sách bay ra xa.
"Vừa rồi, chính là do đọc xong quyển sách này nên Lý sư huynh mới biến thành bộ dạng hiện tại, có lẽ quyển sách này xui xẻo."
Sau khi làm xong chuyện này, Bạch Linh Miểu tiếp tục hỏi: "Lý sư huynh, huynh không sao chứ?"
Lý Hỏa Vượng luôn có sự nhận biết nhạy cảm, hoàn toàn không nghe thấy những gì người khác nói vào lúc này, hết sức chăm chú nhìn vào mấy dòng chữ mà mình liệt kê dưới đất.
Dòng thứ nhất viết: Ta là Bành Chất, một trong ba thi thể của một vị tồn tại nào đó... Lời này là Giả.
Dòng thứ hai viết: Ta là Hồng Trung, một trong những đại tam nguyên của Tọa Vong Đạo, trước đây Tọa Vong Đạo lừa ta, là ta đã chỉ thị cho bọn họ làm như vậy... Lời này là Giả.
Dòng thứ ba viết: Người đàn ông đã chết trong tử trấn đó chính là do ta giết... Đây cũng là Giả.
Dòng thứ tư cuối cùng viết: Một vị cấp cao trong Tọa Vong Đạo cũng là Tâm Tố, ông ta sống đến một trăm chín mươi tuổi, hoàn toàn thoát khỏi ảo giác.
Lý Hỏa Vượng nhìn vào dòng thứ tư, trong đầu nghĩ về nhiều khả năng khác nhau: "Đây chẳng lẽ là thật?”
Nếu người khác đều muốn Tâm Tố, chắc chắn là thứ có giá trị, nếu bọn họ có thể dùng, tại sao mình lại không thể lợi dụng Tâm Tố?
Thông qua năng lực mới đột nhiên có được mà suy luận, tiềm lực của Tâm Tố có thể lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.
"Nếu thật sự có cách, vậy cũng có nghĩa là loại bệnh này của ta có thể chữa khỏi. Ta có thể trở thành người bình thường, không, thậm chí nói không chừng ta còn có thể hoàn toàn khống chế được luồng sức mạnh Tâm Tố này, có thể hoàn toàn đứng vững ở thế giới này. Nếu thực sự như vậy, vậy những người khác sẽ không còn dám lừa gạt ta và hại ta nữa.”
Nghĩ đến điểm kích động, Lý Hỏa Vượng cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, tâm tình luôn ảm đạm của mình trở nên sục sôi vào lúc này.
Nhưng dần dần, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại, tất cả những điều này đều có một tiền đề chính, đó chính là lúc trước khi Tọa Vong Đạo nói ra lời này là lời nói thật.
Xét từ việc giao thiệp với Tọa Vong Đạo trong quá khứ, chuyện này quả thực có chút khó hiểu.
Lý Hỏa Vượng không biết dòng cuối cùng này có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng cho dù chỉ có 10% thì nó cũng đầy sức hấp dẫn với cậu hiện tại.
Hiện tại cậu quá khát khao rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận