Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 206: Là thật hay giả?

"Tiểu hữu, ngươi không sao chứ? Tâm Tố luôn không thể phân rõ sự thật và ảo, chuyện này vốn là lẽ tất nhiên.”
"Nếu ngươi có thể sống vượt qua tuổi trưởng thành thì lẽ ra đã sớm thói quen, tại sao còn ngạc nhiên như thế?”
Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt nước miếng, nỗ lực hít sâu một hơi, ổn định tâm thần của mình.
Lý Hỏa Vượng châm chước thật lâu sau, đợi đến khi chính mình miễn cưỡng tiêu hóa những tin tức này mới lại mở miệng hỏi:
"Trưởng lão, ta nghe nói nhi tử của Tĩnh Tâm sư thái cũng từng đến chỗ các ngươi, hắn cũng là Tâm Tố, nói cho ta biết lúc ấy phải chăng hắn cũng có bệnh trạng loại này?"
Nghe lời này, Thân Bản Ưu tạm dừng một lúc mới nói tiếp:
“Ôi, cái này thì khó mà đoán được, thông thường, Tâm Tố đều là điên điên khùng khùng, ta chỉ nghe nói hắn tự gọi mình là một con thuyền."
Không đợi Lý Hỏa Vượng lại lần nữa đặt câu hỏi, một giọng nói thô kệch vọng ra từ một cái hang đen ngòm trên tường:
“Ta có biết chuyện này! Người kia thường giật mình giữa đêm, hét lên bị Tam Thanh nhìn chằm chằm, không lâu sau hắn liền hoàn toàn phát điên."
"Tam Thanh? Tam Thanh là cái gì?"
Câu hỏi của Lý Hỏa Vượng rất nhanh được Thủ Tam ở một bên trả lời:
"Thị chi bất kiến danh viết di, thính chi bất văn danh viết hi, bác chi bất đắc danh viết vi."
Tạm dịch: Đại đạo vô sắc, trợn to mắt ra nhưng không nhìn thấy thì gọi là di. Đại đạo vô thanh, vểnh tai nhưng không nghe rõ gọi là hi. Đại đạo vô hình, vươn tay muốn bắt lấy nhưng không cảm giác được gì gọi là vi. Đạo có ba loại đặc tính hi di vi, vô sắc vô thanh vô hình khó nắm chắc, không thể lần mò theo nguồn gốc vấn đề, bởi vì nó là hỗn hợp một thể.
"Di, hi, vi, một hóa thành ba, ba kết hợp thành một là Tam Thanh.”
“Đạo sĩ phía nam trường phái khác nhau đều sẽ bái Tam Thanh, ta từng nghe nói nhưng chưa gặp bao giờ, càng chưa từng nghe, Tam Thanh cũng tùy người nữa.”
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa Vượng đầu óc ù đặc, dường như bệnh trạng của đối phương khác với của mình.
Lúc này Thân Bản Ưu ở trong hang động lên tiếng:
"Người kia rõ ràng là tự mình tìm đến nhưng Tĩnh Tâm sư thái của An Từ Am cứ khăng khăng bức điên hắn, cũng vì vậy mà khiến chúng ta xung đột với nhau, đây đúng là tai bay vạ gió."
"Tiểu hữu, mấy ngày này ngươi cũng nhìn thấy rồi, chúng ta có làm chuyện gì phá hỏng quy củ không? Trong thiên hạ, trời tròn đất vuông, kỵ nhất là phá quy củ.”
Lý Hỏa Vượng không chú ý câu nói sau của đối phương, trong đầu cậu ù đặc rối nùi.
“Vậy ... tình huống của ta có biện pháp giải quyết không?"
"Ha ha, tiểu hữu nói đùa, chúng ta mà có biện pháp thì hay rồi.”
"Tâm Tố là khắc vào mệnh, không giải được, không ai có thể giải. Nếu ngày nào đó có người bảo rằng mình có cách chữa, vậy tiểu hữu hãy cẩn thận, người kia tám chín phần mười muốn hại ngươi."
"Tự ngươi cũng biết đúng không? Tâm Tố ở trong mắt nhiều người là bánh ngon, nhiều người tìm đến Tâm Tố, lấy để luyện đan làm thuốc, hoặc dùng phương thức tu luyện khác tăng tiến tu vi."
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình cực kỳ xa lạ với chính thân thể của mình.
Cái tên Tâm Tố bao hàm quá nhiều thứ.
Lý Hỏa Vượng ở yên tại chỗ suy xét thật lâu, đầu tiên là ngước đầu nhìn hai người ở phương xa, lại nhìn đám giáo chúng Áo Cảnh Giáo im lặng ở xung quanh.
"Ít nhất Đan Dương Tử sẽ không đồng hóa ta nữa, như thế xem như chuyện tốt đúng không?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng mang theo một chút cười khổ tự an ủi mình.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng hai tay ôm quyền vái hướng động đá vôi ở trước mặt:
“Sáu vị trưởng lão, đa tạ giải thích nghi hoặc, có duyên sẽ gặp lại."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng vươn tay vuốt Màn Thầu đi theo tới, mang theo Đan Dương Tử và Khương Anh Tử quay về đường cũ.
Ngơ ngẩn mất hồn trở lại thị trấn chết, Lý Hỏa Vượng đứng lại đối diện với hai người, hai loại ảo giác nói chuyện cùng một lúc:
“Nhóc à, ta thật sự thành Tiên, chỉ cần ngươi tiếp tục trợ giúp vi sư hoàn toàn tu thành chính quả, mọi chuyện trong quá khứ đều bỏ qua.”
“Sao ngươi không đi chết đi! Tại sao ngươi còn sống, đồ ma đầu giết người!”
Mặc kệ bọn họ nói cái gì, cách gần cỡ nào đều không tiếp xúc thực chất với Lý Hỏa Vượng.
"Ha ha ... Ít nhất náo nhiệt hơn nhiều, ta không còn một mình.”
Lý Hỏa Vượng không biết hiện tại so với tình cảnh lúc trước rốt cuộc là tốt hay xấu.
Điều duy nhất mà Lý Hỏa Vượng biết là mặc kệ tốt hay xấu thì cậu phải đi tiếp.
Lý Hỏa Vượng lại cầm lấy trường kiếm cắm trong đất bùn, bắt đầu đào mộ, tiếp tục chôn hài cốt khác trong trấn.
Khương Anh Tử kéo thân thể rách nát tới gần Lý Hỏa Vượng, vô tận oán hận kêu gào bên tai cậu:
"Ngươi cho rằng chôn cất bọn họ thì chuyện qua rồi? Là ngươi giết bọn họ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận