Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 547: Che giấu

“Giết! Bọn họ biết thân phận Tâm Tố của ta! Nhất định phải giết hết bọn họ! Tuyệt đối không thể để một người chạy trốn!”
Lý Hỏa Vượng làm khó dễ, Liễu Tông Nguyên cuộn người lại thành chiều dài trốn hướng cửa sổ.
Cũng không biết là ai hành động, Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm giác sức lực to lớn hất mình bay ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn biến thành người lửa gầm lên, thò tay vào hốc mắt trái bóp mạnh, một luồng sáng kỳ dị bao phủ tất cả mọi người.
Ký Tướng nâng hủ mộc như ý lên, mạnh chỉ về phía Lý Hỏa Vượng, nhưng cậu không có bất cứ phản ứng. Lý Hỏa Vượng giơ Tử Tuệ Kiếm định chém đứt cánh tay trái của mình.
Bạch Vô Thường to lớn ở trong rừng cây hét to:
“Nhĩ Cửu, ngươi làm gì vậy!”
“Đừng la uổng công, vậy mà không nhìn ra sao? Tên này bị người khống chế rồi!"
Hồng Đại sắc mặt khó coi, giơ đao gỉ đâm vào cánh tay của mình.
Lời của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng rùng mình, cậu vô cùng khiếp sợ nhìn đám người trước mắt.
“Chuyện gì vậy? Bọn họ ... Nhìn không thấu thân phận Tâm Tố của ta?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lúc trước Gia Cát Uyên tặng con thoi này cho cậu thì chỉ hướng mặt nạ của cậu, nói:
“Hãy dùng cái này, nó dùng tốt hơn thứ kia của ngươi nhiều.”
Vào giây phút này, Lý Hỏa Vượng chợt hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của đối phương.
Nguyên nhân bọn họ không phát hiện năng lực Tâm Tố của Lý Hỏa Vượng là vì con thoi của Gia Cát Uyên thay thế mặt nạ, giấu đi thân phận của cậu.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn vạt áo đang cháy rực lửa, bao dụng cụ tra tấn bọc con thoi đã bị đốt đen, thoạt trông không bao lâu sau sẽ đốt cháy hết.
"Không được, không thể khiến thứ này rời đi thân thể của ta."
Lý Hỏa Vượng toàn thân cháy lửa vội lấy con thoi ra, cậu định tìm một nơi cất con thoi này, nhưng mà trên người của cậu chẳng những không có túi, da thịt cũng bị đốt sạch.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng vén da thịtcháy lửa lên, bỏ con thoi vào trong khoang bụng như nhét nó vào túi áo khoác.
Làm xong những thứ này, Lý Hỏa Vượng đi hướng người khác:
"Các vị, đã không có việc gì, phép thuật khống chế người khác đã bị ta giải trừ.”
"Đứng lại!"
Ký Tướng sắc mặt cực kỳ khó xem một tay cầm bàn tính vàng chĩa thẳng vào người lửa trước mặt:
"Ta mặc kệ ngươi có tỉnh táo hay không, ngươi phải đứng yên tại chỗ cho ta!”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng thật sự ngừng lại tại chỗ, Ký Tướng, Liễu Tông Nguyên, Hồng Đại tụ lại bàn bạc.
Họ đang thương lượng cái gì thì Lý Hỏa Vượng cách quá xa nghe không rõ, hiện tại cậu có việc quan trọng hơn cần suy xét, làm sao dập lửa đây?
Lý Hỏa Vượng nghĩ tới cái gì, vươn tay giật, xé xuống Đại Thiên Lục giấu dưới lớp da.
Khi thứ kia bị ném xuống đất thì lửa cháy trên người Lý Hỏa Vượng cũng dần dần dập tắt.
Lần này bởi vì chỉ là mới bắt đầu nên da dẻ của Lý Hỏa Vượng không bị đốt trụi hết.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng thoạt trông giống như một vị người nến mới bị hòa tan, tuy rằng vẫn đau nhức vô cùng, nhưng vẫn tốt hơn lần trước toàn thân cháy đen.
“Lại mất y phục, may mà ta mang thêm một bộ dự phòng.”
Lý Hỏa Vượng xoay người nhìn hướng xe ngựa thì chỉ thấy đống lửa cháy hừng hực.
“Ài.”
Thấy thế Lý Hỏa Vượng cũng không có lời nào để nói, lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh tự chữa thương cho mình.
Con sên lửa bò qua làn da, trong khi Lý Hỏa Vượng nhớ tới bóng dáng của Gia Cát Uyên.
“Hắn nhìn ra thân phận của ta, chẳng những không có bắt ta, còn tặng con thoi giúp ta che giấu thân phận, thiện ý của hắn là thật?”
Dòng nước ấm đã lâu không cảm thụ được tuôn vào trái tim của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng bỗng muốn gặp lại Gia Cát Uyên, trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn tâm sự với hắn.
“Nhĩ Cửu.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, thấy ba người tới gần, thoạt trông bọn họ đã thương lượng xong nên làm gì.
Biểu cảm của Ký Tướng vô cùng nghiêm túc hỏi:
“Nhĩ Cửu, ngươi có thể phân biệt ra được vừa rồi là ai làm phép hại người không?”
Lý Hỏa Vượng nói y như thật:
“Có chút ấn tượng, thoạt nhìn là một đạo sĩ chốc đầu.”
“Ừm ...” Ký Tướng biểu cảm nghiêm túc suy tư cái gì, thật lâu về sau hắn mở miệng nói: "Được rồi, chúng ta đi về trước, về rồi tính tiếp,”
Nghe thấy đối phương lên tiếng, người khác gật đầu, bước trên đường đất.
Nhưng rõ ràng người khác không hoàn toàn tin lời Lý Hỏa Vượng nói, vị trí đi đường có xu thế bao vây cậu.
Mới đi hai bước thì Lý Hỏa Vượng dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi còn nhớ lần này chúng ta đi ra là để làm việc gì không?”
Hồng Đại vẻ mặt nghi hoặc nghe vậy liền quay đầu nhìn Ký Tướng:
“Ta bị Ký Tướng đại nhân kêu đi chứ không biết gì.”
“Ta cũng bị Ký Tướng đại nhân gọi đến. Ký Tướng đại nhân, lần này chúng ta đến làm việc gì?” Liễu Tông Nguyên nhanh chóng hùa theo.
Lý Hỏa Vượng nhìn hướng Ký Tướng, cậu nhớ là mình cũng bị Ký Tướng kêu đến. Nếu không phải đối phương hứa hẹn làm xong việc này sẽ giúp cậu lấy tình báo của Tọa Vong Đạo, chưa chắc cậu chịu nhận việc không đầu không đuôi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận