Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 393: Sinh ra

Lữ Trạng Nguyên nói đến đây hạ giọng chút:
“Nhi à, ngươi đừng ghét bỏ hát Đại Hí, nếu không phải dựa vào nó thì ta đã sớm chết đói, làm gì có các ngươi, chúng ta không thể quên gốc.”
Lữ Cử Nhân biết lời phụ thân nói có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lựa chọn của phụ thân hơi không đáng tin.
“Nhưng mà phụ thân, dù thế nào cũng không đến mức bán cả nhà chúng ta cho Tiểu Đạo Gia chứ? Chúng ta sẽ thành nô tài của hắn!”
Lữ Trạng Nguyên lườm con trai cả của mình, quay đầu nhìn Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm ở phía xa, kéo tay áo Lữ Cử Nhân đi nhanh vài bước.
Cách xa hơn một chút Lữ Trạng Nguyên mới đè thấp giọng nói: "Nô tài? Ngươi thấy nô tài nhà ai mỗi ngày được ăn thịt?”
Lữ Trạng Nguyên giải thích cho con trai cả nghe:
"Tiểu Đạo Gia là người làm việc lớn, ngươi nghĩ hắn thèm để ý chút chuyện linh tinh này sao? Tuy hắn không để ý nhưng chúng ta làm việc phải có ánh mắt!”
“Không chừng đây sẽ là kỳ ngộ của Lữ gia chúng ta! Ngươi không nghe Tú Tài nói à? Tên gầy mặt sẹo đó được Tiểu Đạo Gia ban thưởng thần thông, chúng ta dù sao cũng mạnh hơn hắn. Trở về trùm chăn suy nghĩ cho kỹ điều ẩn sâu trong này đi.”
Lữ Cử Nhân xoe tròn mắt nhìn khuôn mặt già của phụ thân mình, thì ra đối phương lòng vòng cũng chỉ vì điều này.
“Ít hỏi làm nhiều! Đừng cả ngày suy nghĩ mấy thứ linh tinh kia." Lữ Trạng Nguyên kéo nhi tử của mình đi hướng xe ngựa.
Không lâu sau, Lữ Gia Ban thừa dịp rảnh rỗi bắt đầu luyện giọng luyện võ, mắt thấy gánh hát sắp dựng lại, không thể hoang phế kiến thức cơ bản của hát kịch.
Ăn cơm trưa xong, mọi người tiếp tục xuất phát, mang theo mấy phần mong đợi đi hướng Lương Quốc.
Bọn họ vẫn chưa biết vị trí cụ thể hiện tại của mình, nhưng khi thấy cỏ xanh dưới đất trở nên thưa thớt, bị một số bụi cây rải rác thay thế thì biết rằng họ cách Lương Quốc rất gần.
Khi mặt trời dần ngả về phía tây, một tiếng rên đau phá vỡ không khí yên ả của đoàn xe bò, mọi người cùng nhìn hướng phát ra âm thanh, phát hiện là La Quyên Hoa ngồi trên xe bò đang la làng.
La Quyên Hoa hơi hoảng loạn ôm bụng của mình, nhìn làn váy bị nước ối làm ướt.
"Nhanh! Mau dìu nàng lên xe ngựa, Quyên Hoa sắp sinh!” Tiếng quát của Lữ Trạng Nguyên khiến mọi người bận rộn lên, tất cả xe bò ngừng lại.
Phụ nữ chạy qua hỗ trợ, đàn ông thì trốn ra xa.
Lý Hỏa Vượng hỏi Bạch Linh Miểu vội vàng chạy đi:
“Muội đi làm gì? Có giúp được gì đâu?”
Bạch Linh Miểu xoay người lại, má nổi lên một chút sắc đỏ nhìn cậu:
“Muội ... muội đi xem đỡ đẻ như thế nào, có lẽ sau này sẽ cần dùng kiến thức đó.”
Lý Hỏa Vượng đạp bánh xe ngựa trèo lên nóc xe, nằm xuống nhìn từng áng mây trên trời bị hoàng hôn nhuộm đỏ rực.
Nghe phương xa vọng lại âm thanh bối rối, Lý Hỏa Vượng khép mắt lại hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Không có ảo giác, lâu rồi Lý Hỏa Vượng chưa có cảm giác an nhàn như vậy, cậu rốt cuộc không cần giãy giụa giữa hiện thực và hư ảo nữa.
"Đạo sĩ, lâu rồi không thấy ngươi phát bệnh nhỉ.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, nhìn về hướng hòa thượng đứng lơ lửng giữa trời, Bành Long Đằng và Kim Sơn Trảo đứng bên cạnh.
Tuy rằng không còn ảo giác, nhưng ba thứ này cứ lẽo đẽo đi theo cậu.
“Ừ, Hắc Thái Tuế nổi lên tác dụng, ta không còn rơi vào ảo giác bên kia nữa. Ha ha, ngươi biết không? Thật ra phút cuối ta kích thích Vương Vi là vì ôm chút hy vọng không chừng bên kia là thật. Đáng tiếc, ảo giác mãi là ảo giác."
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng nhìn áng mây tổng giống Dương Na, cậu nhìn không chớp mắt, trong giọng nói tràn ngập hoài niệm:
“Ta ... thật sự hy vọng bên kia là thật."
"Đạo sĩ, ngươi đang nói gì thế? Sao ta nghe không hiểu gì cả?”
"Ha ha." Lý Hỏa Vượng nghiêng người nhìn gò núi màu xanh đơn độc ở phương xa: “Nghe không hiểu thì thôi, ngươi đừng nói chuyện, nếu không thì người khác lại cho rằng ta phát bệnh."
Qua một lúc, Lý Hỏa Vượng nhìn trộm phía sau xe ngựa, qua một lúc rồi mà sao còn chưa sinh ra.
Lý Hỏa Vượng không biết khoảng thời gian này là quá dài hay quá ngắn, tóm lại cậu chưa từng có kinh nghiệm sinh con.
"Hy vọng thuận lợi, nếu không thuận lợi thì ta cũng không giúp được gì."
"Không đúng, ta từng học luyện đan trong Thanh Phong Quan, tiếc rằng trong tay không có lò luyện đan, muốn luyện Nhuận Huyết Đan còn không được.”
“Ui ...”
Một âm thanh như có như không vang lên, khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe, nhưng bốn phía không có âm thanh nào cả.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghi hoặc chậm rãi nằm xuống:
“Là ta nghe sai lầm rồi sao? Âm thanh từ đâu đến?”
Suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng dùng ngón út móc lỗ tai, phát hiện thật sự có thứ gì.
Tùy theo móng tay cái của cậu không ngừng moi, cuối cùng kéo ra một mảnh máu khô dài.
Khoảnh khắc máu khô bị rút ra, mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, thậm chí tiếng cỏ chui ra khỏi nền đất cũng có thể nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận